8

645 31 4
                                    

Bae Yoo Ri nghĩ đến câu nói của Thư ký Hwang nói về các sếp, Jeon Jungkook cũng được xem như là người tốt nhất.

Thật vậy.

Khí chất không phải người bình thường nào cũng có thể so sánh được, rất có nhân cách và mị lực.

"Cám ơn Jeon tổng."

Nói chuyện nhiều hơn nữa thì không thích hợp, Jeon Jungkook vặn nắp chai nước, cằm hơi hướng về phía nhà cô, giọng nói thanh lạnh: "Về bận việc đi."

Sếp lên tiếng, Bae Yoo Ri mang theo bữa sáng về nhà.

Song Da Eun thay quần áo, sau khi ăn bữa cơm đơn giản, hai mẹ con cùng ra ngoài.

Hôm qua đã hẹn gặp chủ cửa hàng, Bae Yoo Ri và mẹ đến cửa hàng váy cưới trước mười phút. Năm nay nhà thiết kế có thiết kế ba mẫu váy cưới nhưng không cho ra mắt, để cho Bae Yoo Ri, chiếc váy Bae Yoo Ri chọn cũng sẽ là chiếc duy nhất.

Bae Yoo Ri thích chiếc bên trái kia, mẹ cô thì nói cái nào cũng đẹp.

Sau khi thử, mẹ quay video cho cô, bản thân cô cũng chụp một vài tấm trước gương.

Lúc thử váy cưới, Kwon Young Ho không ở bên cạnh, ít nhiều cũng cảm thấy có chút tiếc nuối.

Bae Yoo Ri gửi cho anh ta một bức ảnh và chuyển tiếp video mẹ đã quay mình: [Em mặc cái nào đẹp?]

Kwon Young Ho mới vừa click mở video, trước mặt có người đi tới, bóng dáng càng ngày càng gần, cho đến khi đứng trước anh ta cũng không chủ động chào hỏi.

Thư ký ở bên cạnh Kwon Young Ho, nhìn thấy dáng vẻ làm bộ làm tịch của người đi tới, biểu cảm trên mặt thư ký là sự khinh thường, đi vào thang máy chờ sếp trước.

Nam Hwa Young cầm một tập văn kiện đến tìm Kwon Young Ho để ký tên, không nói một lời, tự đưa bút của mình cho anh ta.

Video váy cưới chỉ xem được một nửa, Kwon Young Ho khóa điện thoại di động, ngẩng đầu nhìn Nam Hwa Young một cái, nhận lấy bút từ đầu ngón tay cô ta, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, tầm mắt lại dừng trên mặt cô ta, đôi mắt hơi sưng.

Hôm nay cô ta không trang điểm, nhan sắc càng dễ thấy, mặt thon dài, chiếc cằm rất nhu hòa, trên má có nốt ruồi nhỏ màu nâu nhạt, bình thường trang điểm sẽ không nhìn thấy rõ.

Anh ta nhẹ nhàng hỏi: "Tối qua ngủ lúc mấy giờ?"

Nam Hwa Young: "Ba giờ."

Kwon Young Ho vừa ký tên của mình, lại ngẩng đầu nhìn cô ta, "Sao lại ngủ muộn vậy?"

"Tăng ca về muộn."

"Mấy giờ mới rời khỏi công ty?"

"Một giờ rưỡi."

"Không phải đã cho em về sớm sao?"

Nam Hwa Young không nhìn anh ta, thờ ơ nhìn cây bút trong tay anh, "Nghĩ rằng có thể anh sẽ về công ty tăng ca, nhỡ đâu dự án có vấn đề cần hỏi em."

Kwon Young Ho trầm mặc hai, ba giây, nhìn cô ta, "Tối hôm qua anh về Busan ."

Lúc này đổi lại là Nam Hwa Young trầm mặc, cô ta biết anh ta trở về Busan, nhưng vẫn còn ôm hy vọng, cho rằng anh ta từ Busan trở về Incheon, sẽ đến công ty một chuyến.

Kwon Young Ho nắm chặt bút, ký tên xong, đóng văn kiện lại cho cô ta, "Sau này nếu không xác định được anh có quay về công ty hay không, cứ gửi tin nhắn hỏi anh."

Cuối cùng Nam Hwa Young cũng đối diện với anh ta, trong đôi mắt tròn và đen láy lộ ra vẻ mềm mại, "Sợ quấy rầy đến anh, anh sẽ không trả lời."

"Không quấy rầy. Nhìn thấy sẽ trả lời em." Kwon Young Ho đưa văn kiện cho cô ta.

Anh ta nhìn vào đồng hồ của mình, nửa tiếng nữa có một cuộc họp.

"Anh đi họp đây."

Công ty khoa học công nghệ y tế nằm ở tòa cao ốc bên cạnh, không mất đến mười phút.

Đến thang máy ở tòa nhà bên cạnh, Kwon Young Ho mới nhớ ra video Bae Yoo Ri gửi tới, anh ta mới chỉ xem được một nửa.

Xem xong, trả lời cô: [Cái thứ hai không tồi. Em thích cái nào?]

Bae Yoo Ri đợi ở cửa hàng váy cưới hai mươi phút mới đợi được tin nhắn của Kwon Young Ho, trước kia dù có bận rộn hơn nữa, anh thấy tin nhắn cũng sẽ phản hồi trong giây lát, nếu họp anh sẽ nói trước cho cô biết.

Hôm nay chờ lâu vậy, chỉ chờ được hai câu thản nhiên như thế, cũng không hề khen cô mặc váy cưới đẹp ra sao.

Ngay cả quản lý cửa hàng cũng kinh ngạc mà cảm thán trước tạo hình váy cưới của cô, nhưng phản ứng của anh lại vô cùng bình thản.

Chờ thêm một phút nữa, anh ta vẫn không gửi gì khác.

Bae Yoo Ri nói với anh ta: [Em thích cái đầu tiên.]

Kwon Young Ho dường như không nghĩ đến: [Đều lấy cả, một cái mặc vào ngày cưới, cái còn lại mặc lúc chụp ảnh cưới.]

Ngay lập tức, anh ta gửi hình ảnh của hai chiếc váy cưới cho nhà thiết kế, ý bảo rằng sẽ lấy cả hai.

Trên người Bae Yoo Ri là váy mẫu, để lại trong cửa trưng bày, sau đó họ sẽ may riêng cho cô, một số chi tiết cũng sẽ thay đổi tùy theo sở thích của cô.

Song Da Eun nhìn con gái cúi đầu gõ chữ, xem ra Kwon Young Ho đã trả lời.

"Young Ho nói thế nào?"

"Cả hai đều được."

Mỗi kiểu váy cưới đều có giá không hề rẻ, nếu là trước kia, Song Da Eun mắt cũng không thèm chớp, trực tiếp đặt cả hai mẫu này cho con gái, nhưng bây giờ bà lại bất lực.

May mắn thay, con rể bà hào phóng, cưng chiều con gái mình.

Bae Yoo Ri chia sẻ vài bức ảnh cho em họ, [Thế nào?]

Bae Seo Jin gửi tới tin nhắn giọng nói, Song Da Eun ngồi thật xa vẫn nghe thấy được tiếng la hét của Bae Seo Jin, nói một câu dài không hề văn minh, cuối câu cũng không đứng đắn, "Dáng người chị nóng bỏng như vậy, hời cho anh rể rồi!"

Bae Yoo Ri: "..."

Hai tay cô gõ chữ: [Mẹ chị đang ở đây, nhỏ giọng chút đi.]

Bae Seo Jin còn đang kích động: [Em cũng muốn nhỏ giọng, ai bảo dáng người chị đẹp như vậy chứ! Chị gõ chữ mà xem.]

Cô ấy lại hỏi: [Sao bác hai lại đi thử váy cưới chị đi? Anh rể đâu?]

Bae Yoo Ri nói: [Có cuộc họp, tối hôm qua có về nửa tiếng, lại mất suốt đêm quay lại bên kia.]

Bae Seo Jin viết một đoạn dài nhưng nghĩ đến việc chị họ thử váy cưới đang vui vẻ, cuối cùng lại không gửi nữa mà xóa đi.

Nghĩ một đằng nói một nẻo nói: [Anh rể thật vất vả!]



Đặt váy cưới xong, Bae Yoo Ri trở về khách sạn.

Cuộc họp buổi chiều sẽ diễn ra trong phòng họp nhỏ tại phòng của Jeon Jungkook, cô là người cuối cùng đến.

Bae Yoo Ri bấm chuông cửa, dường như không cần chờ, cửa mở ra.

Người đứng bên cửa là Jeon Jungkook, trong tay cầm ly nước, mặc trang phục công sở, tay áo sơ mi được xắn lên. Biểu cảm của anh bình đạm, sau khi mặc trang phục công sở vô tình càng làm cho người ta có cảm giác xa cách, không còn sự hiền hòa so với buổi sáng lúc chạy bộ.

Jeon Jungkook đi rót nước, vừa lúc nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.

"Jeon tổng."

"Vào đi, họ ở bên trong." Tay anh vẫn luôn nắm chặt tay nắm cửa.

Bae Yoo Ri nghiêng người, cẩn thận đi qua trước mặt anh.

Jeon Jungkook đóng cửa lại, nói với cô: "Phòng họp ở bên tay phải."

Bae Yoo Ri đi tới phòng khách, nghe thấy tiếng nói chuyện ở phòng bên phải, thư ký Hwang và một đồng nghiệp khác của tổng giám đốc đang thảo luận cái gì đó.

Phòng tổng thống của khách sạn này xa hoa hơn cô tưởng tượng, phòng ăn và phòng khách kết hợp, xung quanh đều là cửa sổ sát đất, cửa sổ đối diện với ngôi nhà cổ nổi tiếng nhất của Busan, là vị trí tốt nhất để ngắm nhìn cảnh đêm nơi đây.

Bên phải là phòng họp và phòng tập thể dục ở bên trái.

"Tới rồi à." Thư ký Hwang nháy mắt với cô.

Bae Yoo Ri cười cười, "Em đến trễ."

"Không muộn. Mới một giờ bốn mươi."

Bae Yoo Ri khởi động laptop, rồi lấy ra một xấp tư liệu.

Thư ký Hwang nhỏ giọng nói với cô: "Bên phía chủ tịch Kim gửi bản hợp đồng điện tử của ngày mai tới, Jeon tổng đã xem qua, có mấy điều khoản anh ấy không hài lòng."

Bae Yoo Ri hỏi: "Vậy định thay đổi như thế nào?"

Thư ký Hwang lắc đầu, sếp không nói.

Chi tiết hợp đồng đã làm hơn một tháng, không biết Jeon Jungkook không hài lòng với điều gì.

"Đã mang tài liệu giấy đến chưa?" Jeon Jungkook đi ngang qua phía sau cô, dừng lại.

Bae Yoo Ri quay đầu, "Rồi ạ, tôi có ghi chú một ít thông tin quan trọng trên đó."

Jeon Jungkook cầm lên, "Cho tôi xem một chút."

Anh có một bản điện tử, nhưng nhìn chằm chằm vào máy tính trong một thời gian dài nên mắt không thoải mái.

Bae Yoo Ri đã quên mất tác phẩm của mình làm ra khi nhàm chán, hào phóng cho sếp mượn.

Jeon Jungkook cầm tài liệu lên, ngồi vào chỗ ngồi của mình, máy tính của anh ở bên kia bàn hội nghị, trong phòng, chỗ ngồi của anh cách chỗ Bae Yoo Ri xa nhất.

Hơn một trăm trang tài liệu, rất dày.

Bae Yoo Ri làm việc tỉ mỉ, còn đính kèm cả mục lục đơn giản vào tài liệu, nội dung muốn xem cụ thể ở trang nào, vừa nhìn đã biết ngay, chữ viết ghi chú bên trong cũng rất tinh tế.

Jeon Jungkook căn cứ vào mục lục, lật đến trang cần xem.

Nhìn thấy phần thứ hai của nội dung đó, ánh mắt anh dừng lại, ở mặt trắng sau trang giấy, trên đó dùng bút mực màu đen vẽ vài nét đơn giản về một người đàn ông, cô chỉ phác họa vài nét đường nét khuôn mặt người đó, tóc vẽ cực kỳ qua loa, chỉ có ba bốn sợi, còn đeo một cặp kính râm, hai mắt kính bị tô đen tới mức bóng lên.

Bên cạnh còn đánh một mũi tên và viết:

[Cái chết đến từ việc bị sếp nhìn chằm chằm!]

[Nguy hiểm!]

Jeon Jungkook: "..."

Anh nghĩ một hồi lâu, vẫn không nhớ ra mình biểu hiện bất mãn với cô lúc nào, hay nhìn cô chằm chằm với ánh mắt giết người.

Điều Jeon Jungkook không biết chính là, đối với Bae Yoo Ri mà nói, mỗi lần anh nhìn về phía cô, cô đều cảm thấy là cái nhìn giết người.

Sáu năm trước như thế, bây giờ vẫn vậy.

Bức họa đơn giản này được vẽ một tuần trước, lúc đó Bae Yoo Ri đang đọc tài liệu, lúc mở đến trang này thì nhận được điện thoại của em họ, em họ ở trong điện thoại líu lo không ngớt, hỏi cô về Busan ở lại mấy ngày. Cô không cảm nhận được niềm vui của việc sắp về nhà, nghĩ đến sắp đi công tác với sếp, đầu càng đau hơn, cây bút trong tay tự nhiên vẽ lên hình ảnh kia.

Jeon Jungkook nhìn nét vẽ đơn giản, cô tô tròng kính kính đen, giấy thiếu chút nữa là bị tô rách, như thể hận không thể tô mù mắt anh vậy.

Nét vẽ đơn giản, không hề giống anh chút nào.

Nhưng rõ ràng nó lại là anh.

Jeon Jungkook hơi ngước mắt lên, vừa rồi cô cho anh mượn không chút chần chừ, hẳn là nhất thời không nhớ ra tác phẩm của mình.

Nếu trả tài liệu này cho cô, nếu phát hiện ra bức họa này, cô lại như ngồi trên đống lửa, ảo não xấu hổ, tiếp theo sẽ không ngừng lo lắng không biết anh đã thấy chưa.

Mấy người họ ai bận việc nấy, Bae Yoo Ri cùng thư ký Hwang cùng nhau nhỏ giọng thảo luận về điều khoản dự án, không ai nhìn về phía anh.

Jeon Jungkook cầm điện thoại chụp một tấm, sau đó tiện tay lật tài liệu qua mặt trước của trang giấy, đặt tài liệu lên bàn phím laptop, "Mọi người thảo luận trước, tôi đi gọi một cuộc điện thoại." Anh cầm điện thoại di động đến thư phòng.

Thư phòng ở trong phòng ngủ chính, rất riêng tư.

Anh đóng cửa phòng ngủ lại.

Jeon Jungkook vừa rời đi, tiếng nói chuyện cũng sôi nổi hơn, không cần cố nén lại nữa.

Thư ký Hwang: "Không phải em đã nghiên cứu qua rồi sao, mở lại tài liệu ra, chúng ta xác nhận một chút."

"Toi rồi!" Bae Yoo Ri quên sạch hình tượng, bất thình lình đứng lên, cách bàn xoay người lại lấy tư liệu trên máy tính của Jeon Jungkook.

Thư ký Hwang không hiểu chuyện gì, hỏi: "Làm sao vậy?"

Một đồng nghiệp khác cũng nhìn cô.

Bae Yoo Ri đột nhiên nghĩ đến bức vẽ kia, sau khi nhìn rõ Jeon Jungkook không nhìn thấy trang đó, trái tim mới đặt trở lại trong lồng ngực, may mắn mạng lớn, cô không bị Jeon Jungkook thấy tác phẩm kia.

Cô lật đến trang vẽ đơn giản, dựng lên cho thư ký Hwang và một đồng nghiệp khác xem.

Thư ký Hwang cười ha ha, trêu chọc nói: "Rất đẹp trai mà."

Bae Yoo Ri huých khuỷu tay vào thư ký Hwang, "Chị, nói nhỏ chút."

"Không sao, phòng này cách âm tốt." Thư ký Hwang chỉ vào đồng nghiệp đối diện, nói với Bae Yoo Ri: "Có một lần anh ta học cách Jeon tổng nói chuyện, bị Jeon tổng phát hiện, chết ngay tại chỗ. Em thế này chưa là gì cả."

Mấy người đều cười rộ lên.

Bae Yoo Ri nhân lúc Jeon Jungkook đi nghe điện thoại, gỡ trang có vẽ hình ra, gấp gọn nhét vào trong túi đựng máy tính rồi lật lại tư liệu đến trang Jeon Jungkook đang xem, đặt lại trên bàn phím máy tính của anh.

Nếu Jeon Jungkook hỏi về trang kia, cô sẽ nói có thể khi in bị bỏ sót một trang.

Trong thư phòng của phòng ngủ chính, Jeon Jungkook tựa vào ghế thưởng thức tác phẩm của Bae Yoo Ri.

Anh chỉnh sửa bức tranh, tự viết dòng chữ trêu chọc bản thân ngay cạnh nét vẽ: [Dữ liệu hình ảnh quý giá!]

Vừa mới lưu lại ảnh chụp sau khi chỉnh sửa thì có điện thoại gọi tới, là một số máy ở Incheon đã lâu không liên lạc được, dãy số này chỉ tìm anh khi nhà Bae Yoo Ri có chuyện.

Jeon Jungkook nhấc máy, hỏi thăm qua, lấy một điếu thuốc đưa lên miệng,anh cầm lên trên bàn có bật lửa.

Đối phương nghe được tiếng đánh lửa, "Trước kia không phải bảo là không hút thuốc sao?"

"Ừ." Jeon Jungkook châm thuốc, hít một hơi rồi mới đáp: "Gần đây có hút vài điếu, mấy tháng nữa sẽ bỏ thuốc. Còn chú thì sao? Chú vẫn còn hút thuốc chứ?"

"Bỏ thuốc lá lâu rồi. Không so được với người trẻ các người, còn có rất nhiều sức khoẻ để phung phí, chúng tôi ngần này tuổi rồi, thân thể không được như trước nữa. Hút thuốc vào là ngày hôm sau sẽ ho ngay."

Tán gẫu vài câu, Jeon Jungkook hỏi đối phương, nhà Bae Yoo Ri lại gặp phải phiền toái gì.

"Công ty kỹ thuật mà Bae Won Sik đầu tư cổ phần vào, cháu biết chứ?"

Bae Won Sik là bố của Bae Yoo Ri. Jeon Jungkook hỏi: "Có chuyện gì vậy ạ?"

"Công ty gia công của Bae Won Sik năm nay bị ảnh hưởng bởi giá nguyên liệu tăng cao, doanh thu không mấy lạc quan, gần đây ông ấy đều chạy đơn đặt hàng ở Incheon, đi khắp nơi thuyết phục mọi người xung quanh. So với các công ty lớn ngang hàng, giá sản phẩm của công ty họ không có lợi thế cạnh tranh, nửa cuối năm công ty của họ phải trải qua một thời gian khó khăn."

Ông chỉ nói tình hình xảy ra với Jeon Jungkook, về phần Jeon Jungkook quyết định thế nào, ông cũng không can thiệp.

Jeon Jungkook đã không còn chú ý đến chuyện nhà Bae Yoo Ri, bây giờ đối phương lại cố ý gọi điện thoại cho anh, cõ lẽ tình hình kinh doanh mà công ty Bae Won Sik phải đối mặt hẳn là rất nghiêm trọng.

"Việc này cháu sẽ không nhúng tay vào. Chú biết đấy, chỉ còn vài tháng nữa Bae Yoo Ri sẽ tổ chức hôn lễ."

"Ừ, chú có nghe nói."

"Lại phải làm phiền chú cho người đem tin tức này tiết lộ cho Kwon Young Ho biết, để cho anh ta xử lý."

Jeon Jungkook dập nửa điếu thuốc còn lại, dừng một chút, lại phá lệ: "Nếu Kwon Young Ho xử lý không thỏa đáng, cháu sẽ thu xếp."

Anh không thể mặc kệ cô được.

|Jungkook| - Năm Thứ Bảy Yêu Thầm EmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ