31

620 27 1
                                    

Bae Yoo Ri quay về phòng làm việc của bản thân để lấy máy tính và một xấp tài liệu đến, chừa trống một tay gõ cửa, cửa mở ra, cô ở cửa gọi một tiếng: "Tổng giám đốc Jeon."

Jeon Jungkook không đoái hoài cô, mí mắt cũng không nâng lên.

Bae Yoo Ri luyện tập mãi mà thành thói quen, mỗi lần cô đi vào, bất kể là gõ cửa hay là gọi anh thì anh đều không quan tâm cô. Có lúc cũng sẽ nội hàm cô một câu: Mọi người đều mau quên như vậy ư?

Bởi vì anh không chỉ từng nói một lần là lúc cửa mở thì không cần gõ cửa mà trực tiếp đi vào.

Cô và Min Ho bọn họ không làm được, đây là vấn đề lễ phép.

Liếc mắt thấy Bae Yoo Ri đến gần, Jeon Jungkook nhẹ nhàng gõ mấy cái trên chiếc bàn bên anh, "Ngồi đây."

Bae Yoo Ri vòng qua bàn làm việc lớn, để máy tính xuống, lại đi sang đối diện dọn một chiếc ghế đến.

Không phải lần thứ nhất ngồi chung với ông chủ tăng ca, mấy tháng trước đã thành thói quen, không biết vì sao hôm nay đột nhiên có chút không quen.

Bae Yoo Ri ngồi xuống, cảm giác hơi thở trên người ông chủ thấm vào xung quanh, dường như không khí mà cô hít vào cũng có một loại mùi vị mát lạnh đặc thù.

Cô biết đây là ảnh hưởng tâm lý của bản thân cô.

Cầm tài liệu trên bàn phím lật xem, tốn mấy phút tập trung, xem tài liệu đến thứ hai mới hoàn toàn vào trạng thái làm việc.

Jeon Jungkook vươn tay, "Đầu cắm."

Bae Yoo Ri đưa đầu cắm dây sạc máy tính cho anh, "Cảm ơn Tổng giám đốc Jeon."

Jeon Jungkook cắm dây sạc, Asan đều do Shin Hyo Min thu mua và theo dõi cũng là một tay cô phụ trách, anh cũng không biết tình huống cụ thể, bởi vì Bae Yoo Ri cảm thấy hứng thú với in ấn 3D nên anh mới tìm hiểu cặn kẽ.

Điện thoại trên bàn rung lên, cuộc gọi đến hiển thị: Thầy Ha hoạ sĩ

Anh đứng lên, cầm điện thoại di động lên rồi đi tới bên cửa sổ mới nghe máy.

"Tổng giám đốc Jeon, chào cậu, làm phiền rồi. Đã vẽ xong rồi, cần vài ngày để phơi khô, tôi chụp cho cậu xem trước nhé?"

"Được, cảm ơn."

Cúp cuộc gọi, sau đó Thầy Ha nhanh chóng gửi bức tranh sơn dầu kia cho anh.

Vào đêm mưa tại Thành phố Busan, Min Ho chụp được hình ảnh anh ôm Bae Yoo Ri trong ngực mà bung dù đi về phía trước.

Có lẽ là quá kích động mà tấm ảnh Min Ho chụp thì cũng bình thường, không chụp được ý tứ của cảnh bung dù trong mưa, anh lại liên lạc Thầy Ha là họa sĩ tranh sơn dầu nổi tiếng, rồi bảo Thầy Ha căn cứ theo cảnh tượng hình ảnh lúc đó mà vẽ ra.

Tranh sơn dầu vẽ ra được ý tứ của cảnh anh mong muốn, trong cơn mưa bụi, dưới cây dù là bóng lưng của anh và cô.

Jeon Jungkook lưu hình lại rồi một lần nữa cảm ơn Thầy Ha.

Để điện thoại di động xuống, anh đi pha cà phê.

Bae Yoo Ri tập trung mười hai phần tinh lực sửa sang lại tài liệu, không biết ông chủ nghe xong cuộc gọi thì làm gì, cho đến khi cạnh máy vi tính có thêm một ly cà phê.

Cô ngẩng đầu, "Cảm ơn Tổng giám đốc Jeon."

Hiện tại cô đã thành thói quen ông chủ pha cà phê bưng cà phê giúp bọn họ, có lúc anh cũng sẽ thuận tay cho vệ sĩ một ly.

Có lẽ là pha cà phê cũng sẽ bị nghiện.

Jeon Jungkook quay lại vị trí thì phát hiện không đúng, trước khi anh nghe điện thoại thì chiếc ghế của Bae Yoo Ri cách chiếc ghế của anh không xa như vậy, với khoảng cách nghiêng tầm mắt như bây giờ, ít nhất cô đã nhích ra bên ngoài 20 cm.

Anh nhìn cô hai cái, sau đó nhìn thấy tài liệu cô đã sửa sang lại trên màn hình máy tính, "Máy tính ngược sáng, bên tôi không thấy rõ."

Bae Yoo Ri xoay máy tính sang một góc độ, vừa xoay vừa hỏi: "Tổng giám đốc Jeon, như vậy có thể nhìn rõ ràng không?"

Có thể nhìn rõ, nhưng Jeon Jungkook không lên tiếng.

Xem ra vẫn không nhìn thấy rõ, hai người ngồi xa như vậy, cùng nhìn một màn hình máy vi tính thì quả thật dễ dàng ngược sáng, công việc quan trọng, Bae Yoo Ri đành phải đứng lên rồi dời chiếc ghế sang bên anh.

Vừa rồi cô tốn công dời ghế.

Sửa sang rồi phân tích tất cả tài liệu mà ông chủ cần, lại thảo luận một phen vấn đề tồn tại trong đội quản lý hiện tại của Asan với ông chủ, lúc kết thúc thì đã bảy giờ rưỡi.

"Đi ăn cơm, ngồi xe tôi."

"Vâng." Bae Yoo Ri đồng ý.

Nếu như không phải là nguyên nhân của cô, tối nay ông chủ sẽ không cần tăng ca.

Lên xe xong, Jeon Jungkook bảo tài xế đưa bọn họ đến nhà hàng thường đến.

Mỗi lần ăn bữa ăn công việc thì đều là ăn ở đó, món ăn không tồi, cũng không đắt, mỗi lần Bae Yoo Ri cũng chỉ gọi ba món canh, cô cho rằng ông chủ thích ăn canh cà chua trứng.

Bọn họ đi trễ, nhà hàng không xếp hàng, đến thì có bàn trống.

|Jungkook| - Năm Thứ Bảy Yêu Thầm EmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ