Chương 33: Mài mực

1.5K 77 0
                                    

Tiến lên một bước.

Lời này ngày xưa Lệ Sa rất thích nói với nàng.

Mỗi lần gọi nàng tiến lên một bước, sau đó cũng không có hành động gì, chẳng qua chỉ nhàn nhạt nhìn nàng, ánh mắt tĩnh mịch khó hiểu, khiến da đầu người ta run lên.

Thái Anh ngoan ngoãn bước lên một bước, trong lòng hơi lo sợ bất an.

Mặc kệ nàng là thị độc lục phẩm, hay là nữ nhân của cô, đều không có tư cách nghị luận việc triều chính.

Cho đến khi đi đến trước thư án, Lệ Sa đưa tấu chương trong tay cho nàng, cô cười nói: "Xem thử đi."

Thái Anh nhận lấy mở ra trước ánh mắt của cô.

Đúng là quyển tấu chương của Ngự Sử, đúng là nói Uy Vũ tướng quân công cao chấn chủ.

Phần cuối của tấu chương có mấy câu vừa phê: "Đại thần có công, tất có hậu đãi. Tấn phong Xương Bình Quận chúa thành Xương Bình Hòa An công chúa, gả cho Mộ Hiên, đại hôn giao Lễ bộ xử lý."

Chữ viết mạnh mẽ có lực, mực đỏ vừa mới khô, cho thấy khi nàng đi thay y phục, Lệ Sa đã phê như vậy.

Xem xong, hai mắt Thái Anh tỏa sáng, nàng mỉm cười nhìn cô, vô cùng chân thành nói: "Hoàng thượng anh minh."

"Ồ, ý tưởng giống Phác khanh, chính là anh minh?" Lệ Sa cau mày, cong môi hỏi.

Dáng vẻ của Lệ Sa, đúng là quá đẹp!

Ngạo nghễ thách thức khiến người ta điên đảo tâm hồn, tim Thái Anh bỗng đập như trống, nàng bối rối dời mắt, "Thần không dám."

Lệ Sa cười khẽ nói với nàng: "Trẫm còn mấy quyển tấu chương cần phê, Phác Khanh ở bên cạnh mài mực giúp trẫm đi."

"Dạ, Hoàng thượng."

Thái Anh bước sang bên phải thư án, nàng kéo tay áo rộng thùng thình lên cao, sau đó nghiêm túc khom lưng mài mực.

Từ nhỏ nàng đã thích đọc sách, cũng thường mài mực cho phụ thân, đồng thời nghe phụ thân kể một vài điển cố lịch sử.

Mài mực cũng phải hết sức để tâm, vừa nhẹ vừa chậm, duy trì thanh mực thẳng đứng, xoay từng vòng từng vòng trên bề mặt nghiên mực, không thể để nghiêng mài hoặc là đẩy thẳng.

Mài mực phải đạt độ đậm nhạt vừa phải, không quá đậm, cũng không quá nhạt.

Mài mực dùng nước, ít chứ không nhiều, mài gần khô, lại thêm nước mài tiếp.

Thái Anh đã làm quen việc này, bây giờ nàng làm vô cùng nhập tâm, chẳng cảm thấy mệt mỏi chút nào.

Vừa mài mực, nàng vừa lén lút quan sát Lệ Sa đang cúi đầu phê duyệt tấu chương bên cạnh, lòng có cảm giác ngọt ngào không thôi.

Nhưng mà, sau một lát, động tác của nàng bỗng có chút bất ổn.

"Hoàng thượng ~"

Nàng nhẹ giọng ưm một tiếng, sau đó đỏ mặt nhìn ngực mình.

Thì ra không biết từ lúc nào, Lệ Sa đã lặng lẽ đổi tay cầm bút sang tay trái.

(LICHAENG)(FUTA) HOÀNG THƯỢNG THỨ TỘINơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ