Chương 7: Ước định

116 20 9
                                    

Giang Cảnh Du lục tìm lại ký ức của nguyên chủ một chút, nhưng ký ức này suy cho cùng không phải của chính mình, nên có một ít chuyện không phải rất quan trọng thì cần phải đặc biệt cố ý đi nhớ mới có thể nhớ lại được.

Giang Nguyên Đồng không thích đứa con dâu hai này, nhưng khi trước thằng hai kiên trì muốn cưới, ông liền chả buồn quản, chỉ là ông không thích thì vẫn cứ là không thích, phân gia cho ra ngoài rồi, nhắm mắt làm ngơ thôi.

Đứa con dâu hai này cũng biết mình không được cha chồng thích, ngày thường cũng không đi qua nhìn sắc mặt cha chồng, nhưng nếu là có hời để chiếm, mỗi lần bà ta đều sẽ tới đây trước tiên.

Đám người bị Giang Nguyên Đồng ngăn ở ngoài cổng còn đang xem náo nhiệt: "Lão Giang, con gái ông cho ông mang theo gì về mà nhiều vậy?"

"Lão Giang, ông được hưởng phúc rồi."

"Có đứa con gái có tiền đồ này, ông sao không trọ lại nhiều thêm một đoạn thời gian?"

"Thành phố lớn là như thế nào thế, người chỗ đó thế nào?"

Mấy người lớn tuổi vây xem kia có ai không phải vừa tiện lại đố kỵ?

Giang Nguyên Đồng này mệnh cũng thật tốt a, ngậm muỗng vàng sinh ra, trung niên gia nghiệp bị bại, tổ trạch đều bán, này đây chỉ nhất thời nghèo túng, rất mau lại được nhờ họa được phúc, được cái xuất thân bần nông, càng có đứa con gái tiền đồ, tuy gả xa, nhưng cách mỗi một đoạn thời gian đều sẽ gửi đồ tới đây, hiện tại càng là qua đó ở một đoạn thời gian, bao lớn bao nhỏ xách về, không biết cầm bao nhiêu thứ tốt nữa.

Giang Nguyên Đồng vui tươi hớn hở: "Mang theo chút quần áo cũ cho đứa nhỏ, quần áo mùa đông cho nên thoạt nhìn to vậy thôi."

"Nào còn có thể tiếp tục ở, trong nhà nhiều việc đến vậy."

"Mấy người còn chưa ăn cơm nhỉ, có đói bụng không?"

Giang Nguyên Đồng bắt đầu đuổi người: "Mấy người không đói bụng tôi cũng mệt rồi, ngày khác tôi lại tâm sự với mấy người thành phố lớn là trông thế nào một lần cho đã."

Những người này mới vừa đi, cả nhà 5 miệng nhà bác hai đã tới đây.

Trong tay Chu Đông Mai còn cầm một ít khoai lang, vừa mở miệng ra, lời nói tràn đầy vui sướng: "Aiya, ba ơi ba về rồi!"

Nhìn thấy bọn họ tới, Giang Nguyên Đồng nhàn nhạt ừ một tiếng, lúc này không cản nữa, mà để bọn họ vào, sau đó mới đóng cửa lại.

Chu Đông Mai nhét đồ vào tay Trương Lưu Vân: "Mẹ, đêm nay bọn con tới đây ăn ké chút, Giang Kiều, tới phụ bà nội con chút đi nè."

Vừa nói, mắt bà vừa gắt gao mà nhìn chăm chú vào hai cái tay nải đồ duy nhất còn dư lại bên người Giang Cảnh Đằng, tươi cười sáng lạn: "Cảnh Đằng à, một đường này con cũng vất vả rồi."

Giang Cảnh Du thầm đánh giá bọn họ, Giang Nguyên Đồng mặc một bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn chỉ vá mụn vá ở phần tay áo, tóc đen nhanh, vóc dáng cao cao gầy gầy, vòng eo đĩnh bạt, nếu là đời sau, cho hình lên Weibo cái thôi là có thể được xưng là hình tượng ông nội soái khí rồi.

Khi tôi đổi đối tượng đính hôn với nữ chính..... [EDIT]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ