Chương 5

855 126 4
                                    

🌸🦁🐰🌸

Trong núi nhiều tuyết, gió lạnh thấu xương, nước đóng thành băng, nhưng người mà Vương Nhất Bác cõng trên lưng lại cháy như một cái bếp lò thật lớn. Dán trên lưng hắn, hơi thở cũng nóng hổi, thiêu đỏ một mảnh vành tai.

Hắn kéo chân nhỏ của Tiêu Chiến lắc lắc

"Điện hạ, đừng ngủ."

Tiêu Chiến chỉ nhẹ nhàng nỉ non

"Bốc Vấn...... Xe ngựa này lắc quá......"

Vương Nhất Bác sửng sốt, Tiêu Chiến tiếp tục nhão dính dính nói

"Giết...... Giết mã phu này cho bổn cung......"

Khóe môi của Vương Nhất Bác ngoéo một cái, tay nâng chân lại lắc một cái

"Được, chờ xuống núi rồi, mặc cho điện hạ xử trí."

Nhưng thật ra hắn cũng không biết khi nào bọn họ mới có thể xuống núi, gió tuyết quá lớn, con đường từng đi qua đã bị tuyết che giấu, trước mắt đều là màu trắng, sớm đã không phân rõ nơi đến.

Mỗi một bước đi xuống, chân đều lún sâu vào tuyết mấy tấc, mỗi một bước đi của Vương Nhất Bác đều gian nan, nhưng tay vẫn nâng chặt sau lưng.

Bốn phía tĩnh lặng, như thể trong trời đất chỉ còn lại hai người bọn họ.

Lại không biết đã đi được bao lâu, bão tuyết tàn sát bừa bãi, cũng may ở trong núi tìm được một huyệt động, sắc trời đã tối nên Vương Nhất Bác chỉ có thể cõng Tiêu Chiến nghỉ ngơi tại chỗ.

Buông người xuống, Tiêu Chiến đã bị sốt đến mức cả người nóng bỏng, nhưng thân thể lại đang không ngừng run rẩy, Vương Nhất Bác nhíu chặt mày, gọi y vài tiếng, Tiêu Chiến mới cố gắng mở mắt ra

"Vương Nhất Bác?"

"Điện hạ bị sốt cao lắm." Vương Nhất Bác dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào trán y.

Dường như Tiêu Chiến không nghe thấy, hai mắt đều khó có thể tập trung, khàn khàn nói nhỏ

"Không phải ngươi...... đi rồi sao?"

Vương Nhất Bác cúi thấp mặt, không trả lời, đứng dậy, muốn nhìn xem có thể tìm được vài nhánh cây khô nhóm lửa không.

Mới vừa đứng dậy, vạt áo đã bị tóm lại, người nằm trên đất, toàn thân vô lực, chỉ có đầu ngón tay tóm chặt một tấc lụa trắng kia.

"Có phải ngươi lại muốn đi không?" Tiêu Chiến nhìn hắn hỏi.

Môi của Vương Nhất Bác run rẩy một chút, đang định mở miệng, bỗng chốc lực kéo vạt áo xuống liền buông lỏng ra.

Tiêu Chiến quay đầu qua bên kia

"Ngươi đi đi, mặc kệ ta."

"......"

"Để ta chết cóng một mình ta là được rồi."

Thật là sốt mơ hồ rồi.

Tiêu Chiến còn đang dong dài "Chẳng phải là lẻ loi, không ai nhặt xác sao, ta...... không buồn đâu."

Còn chưa nói xong, trước mắt đã bị một khuyết bạch y che khuất.

Vương Nhất Bác lấy áo ngoài đắp lên người y, giọng nói rất thấp

[Bác Quân Nhất Tiêu] Hà Độ Phật - QuýtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ