minhyung lấy đại một cái cớ để ra ngoài. hắn bước hẳn ra ban công, tránh xa khỏi tiếng nhạc xập xình và những ồn ào quẩn quanh. hắn nhìn mãi vào màn hình điện thoại mãi đến khi nó tắt ngóm, hắn tự hỏi giờ em đang làm gì nhỉ, chắc rằng em phải tức giận lắm, hắn đoán thế, qua cái cách em chẳng trả lời tin nhắn, một từ, cũng không.
và rồi hắn lại hướng ánh mắt xa xăm, chẳng nghĩ gì cả, rồi lại nghĩ về em, rồi tâm trí lại trống rỗng.
nàng chưa từng lùi về sau, cũng chưa một lần ngoảnh đầu lại nhìn, cũng không một lần trong đời đứng về phía sau hắn, và xem xem, nàng đã bỏ lỡ gì sau từng ấy thời gian. giờ đây, nàng cũng chôn chân tại đó, ngập ngừng không dám bước lên.
bóng hắn đổ dài dưới ánh đèn đường, nàng ước rằng mình chưa từng lầm lỡ, để có thể ôm lấy vai rộng cô đơn. dẫu cho yêu thêm bao nhiêu người, nàng vẫn chẳng thể quên,
quên dịu dàng nơi ánh mắt, nâng niu đôi bàn tay, ngọt ngào dư vị môi, và cả dại khờ nơi ngực trái.
nàng bước đến, gọi tên minhyung, hắn chẳng quay đầu, vẫn như thế đứng nguyên tại chỗ. lặng thinh khiến nàng bức bối, buộc nàng phải là người mở lời.
"minhyung"
nàng cố giải thích về những chuyện đã cũ, nàng bảo rằng có những chuyện chỉ là hiểu lầm, rằng nàng biết những dù cho vết thương ngày xưa chẳng thể lấp đầy, nàng vẫn muốn xin hắn thêm một cơ hội nữa.
nàng òa khóc, lao vào ôm hắn như thể muốn níu giữ chút hy vọng nhỏ nhoi.
hắn để nàng ôm nhưng cánh tay thì vẫn luôn buông thõng.
hắn nhớ hơi em cùng men rượu.
minhyung đẩy nàng ra, nói rằng đừng làm thế. nàng một mặt nước mắt, xin hắn nghe nàng lần này.
minhyung muốn về với em.
tiếng nàng cắt ngang nỗi nhớ, hắn biết nàng chỉ đang cố hợp lý hóa mọi thứ, cả chiếc vòng tay, và cả đêm đó. hắn chịu không nổi, cắt ngang;
"đừng nói với anh là tối đó em không ngủ với nó"
nàng sửng sốt, những tưởng bản thân đã che giấu rất tốt, ngay cả tối hôm chia tay, nàng cũng chưa từng thấy minhyung nhắc đến việc đó. nàng tưởng minhyung chỉ bực mình vì chiếc vòng tay không lời giải đáp. nàng tưởng nhiều điều, nhưng ảo tưởng lớn nhất, lại là tưởng rằng hắn sẽ chẳng thể buông tay nàng.
"ừ thế make up sex? break up sex?"
"em muốn cái nào?"
nàng bất ngờ với những gì hắn hỏi, não bộ chẳng thể xử lý kịp thông tin, mãi đến khi nàng toan mở miệng, thì hắn lại tiếp lời.
"mà kiểu gì thì em chẳng gật đầu."
"em sẽ giống anh nếu soi vào trong gương, vì chỉ nhìn thấy sai."