cả đám ngồi tụ quanh gian phòng chính trò chuyện, luyên thuyên về những câu chuyện nửa thật nửa đùa, những vì sao lúc ẩn lúc hiện bên ngoài cửa sổ rồi mất hút trên bầu trời đêm cao vút, biển mây xám màu chì từ đâu ùn ùn kéo đến, che lấp cả một vùng.
lúc đầu gió chỉ nổi lên xoáy thành một cơn lốc nhỏ cuốn lá vàng bay đi nhưng tầm năm phút sau, gió như điên cuồng thổi đến làm cây cối nghiêng ngả rồi những giọt nước đầu tiên tí tách rơi xuống hạ giới, hạt mưa thi nhau lăn dài trên cánh lá và tưới xuống đất.
trời đang mưa rất to khi hoàng nam bất chợt ngước mặt qua cửa kính sau cả ngày dán mắt vào màn hình máy tính.
"chơi ở đâu vui thế?". đức trí thong dong bật nắp lon nước ngọt tanh tách, đi ra từ phòng bếp mở rộng tầm nhìn xem đám người ướt như chuột lột đang thay phiên nhau cởi phụ kiện trên người.
"dưới mưa". bầu trời chứa đầy quả bóng nước căng tràn, có thể rơi bất cứ lúc nào, lại đùng một tiếng xé trời, cái rạch ngang vừa rồi kéo theo là những hạt mưa trút xuống mỗi lúc một nặng, tất vũ cùng cả bọn ùa chạy vào cửa hàng bên đường.
nghe tiếng mưa rắc đều xuống mái tôn ồn ã như vãi sỏi đá, nước chảy xối xả dưới mái hiên ướt cả ống quần khiến cả bọn phải chen chúc nhau để không bị tạt vào người.
bùi xuân trường đề xuất rời khỏi đây sau độ thời gian đợi chờ mòn mỏi, tuỳ tiện bắt tạm chiếc taxi nào đó nhưng nào ngờ trời giông mọi người đều sớm đã về nhà nghỉ ngơi, thế là phải đành cuốc bộ về đồi dốc trong thời tiết khắc nghiệt này.
"tắm mưa đi". hoàng đức duy vịn thật chặt chiếc khăn quàng cổ mà lao thẳng ra đường, bước chân dẫm trúng vũng nước làm bắn toé cả lên những người đi trên hè, ngửa đầu hứng trọn bầu trời ngập mưa.
cả đám nhìn nó càng đi xa cũng cười bất lực, nối đuôi hớp hải rượt theo.
tầm tã dưới mưa hàng tiếng đồng hồ, cơn buốt thẩm thấu chạy dọc sống lưng khiến nó rùng mình, đôi bàn tay dần trở nên nhăn nheo không khác quả nho khô, hoàng đức duy chán nản ma sát hai lòng bàn tay vào nhau, ra sức tìm kiếm hơi ấm ít ỏi.
mai thanh an chững lại vuốt mái tóc rũ rượi để chiêm ngưỡng toàn cảnh thành phố ngập trong biển trắng loà theo ánh đèn đầy màu sắc phía dưới, trung hiếu bất ngờ ôm lấy eo anh khiêu vũ dưới ánh đèn đường, sự ấm áp xuất hiện giữa cái lạnh làm ta chỉ muốn ôm mãi khoảng khắc hạnh phúc này thật lâu, thật lâu, để nó không tỉnh giấc mà phai mờ theo năm tháng.
nhìn cặp đôi tình tứ thế mà lòng bất giác nở rộ, một mầm non sức sống trong đêm lôi bạo, nó nhắm mắt mỉm cười và quên đi, chỉ muốn treo cái hồn trên những tầng mây ngất ngưởng để hoà vào màn mưa.
gió lốc bất ngờ nổi lên khiến cành cây khô kêu lên lạo xạo giữa trời giông khiến cả bọn ban đầu có chút sởn gai ốc nhưng rồi thôi, sức gió lạnh lẽo xuất hiện cuốn theo cả cánh đồng, tiếp tục thổi tung cái khăn quàng ấm của đức duy bay ra xa.
"anh đi đâu đó!?". trung hiếu đưa tay che nửa trán cố ngóng theo hướng nó chạy."cẩn thận".
nó đuổi theo, đến khi không còn thấy tấm khăn nữa, cứ thế tạm biệt món quà dày công bản thân lựa chọn ở sạp hàng rông, hoàng đức duy bất lực đành quay về nơi mọi người tập trung, đột nhiên có người họ gọi tên em, đằng sau ánh sáng vàng lẫn trong sương khói.
BẠN ĐANG ĐỌC
rvss3; khó chiều đến đáng iêu
Fanfictionmột chân bước vào vũ trụ khác cùng otp, nơi mà các anh gặp nhau tại cao ốc 20.