101 - 150

6 0 0
                                    

Dân gian ngụy văn thực lục (101-150)

Chương 101

Cái tiếng hét chói tai ấy, đúng là khiến màng nhĩ tôi bùng nhùng cả lên!

Tôi vô thức quay đầu lại nhìn một cái.

Phía bến tàu bên kia, chẳng phải chính là Hà Thái Nhi đó sao?

Chỉ có điều lúc này chỉ có mỗi mình bà ta, Lưu Văn Tam không thấy đi cùng!

Trong lòng tôi nổi lên một cảm giác bất an và nguy hiểm vô cùng mãnh liệt, đợi lúc tôi quay đầu nhìn lại, Trần mù đã chẳng thấy đâu nữa...

Tùm một tiếng vang lên, lão đã rơi thẳng xuống lòng sông!

Sợi dây thừng kia soàn soạt tuột dần xuống dưới nước!

"Chú Trần!" Tôi cũng gào lên một tiếng, cổ họng đau rát, nhưng mặt nước vẫn chẳng thấy có phản ứng gì...

Vốn dĩ ban nãy Trần mù nói chuyện đã như trăng trối, làm một loạt động tác như đang tế lễ, thêm việc chén rượu bị đổ, nén hương đột ngột bốc cháy đã khiến tôi rất hoảng loạn rồi.

Hà Thái Nhi đột nhiên hét một câu như thế, càng khiến tôi hoảng như kiến bò trên chảo lửa! Bứt rứt không yên!

Con đập Giang Đê không hề nhỏ, đợi Hà Thái Nhi chạy lên đến nơi, đã là mấy phút sau rồi...

Bà ta mặc một bộ quần áo gió, chẳng còn cho người ta thứ cảm giác yểu điệu chất phác như khi bận bịu ở trong quán đồ sông nữa, mà ngược lại là một vẻ đẹp quyến rũ khác.

Tóc tai rối bời, đầu mày nhíu chặt, sắc mặt tối sầm.

"Dì Thái... Chú Văn Tam đâu?" Tôi căng thẳng nhìn sau lưng bà ta một cái.

Sau lưng bà ta chẳng có bóng người, tôi có thể xác định là Lưu Văn Tam không theo đến đây...

Hà Thái Nhi lắc lắc đầu: "Lão ấy không đến được, dì sợ lão mù làm chuyện dại dột gì, nên qua đây xem xem." Trong lúc nói, Hà Thái Nhi đã bước đến tới chỗ lan can bên rìa đập mà ban nãy Trần mù nhảy xuống.

Cúi đầu nhìn chén rượu đổ trên mặt đất, rồi đạp nén hương chỉ con trơ chân hương được cắm vào khe gạch một phát.

Cuối cùng lại nhìn sang sợi dây thừng buộc ở lan can.

"Cái lão Trần mù này, tuổi có còn trẻ nữa đâu, bình thường thì chả sao, giờ lên cơn cái, đến mạng sống cũng không cần nữa."

Hà Thái Nhi lắc lắc đầu, lại thở dài một tiếng.

"La Thập Lục, đợi mà vớt xác cho Trần mù thôi."

Câu nói này của bà ta, khiến mặt tôi lập tức biến sắc.

"Dì Thái... Sao lại ăn nói như thế được... Chú Trần chưa chắc sẽ có chuyện đúng không?"

Mồ hôi trên trán tôi rớt xuống từng giọt to đùng, lúc nói câu này, trong lòng tôi thực chất cũng chẳng có chút tự tin nào.

"Thần sông không ăn hương lão thắp, ý tứ đã rất rõ ràng rồi, lão là thằng mù dẫn đường âm ở trên bờ, mạng cứng như lửa, xuống dưới sông, chẳng biết có bao nhiêu xác chìm muốn lôi lão xuống làm quỷ chết thay, nguyên cả con sông Dương đều không được an sinh."

DGNVTLWhere stories live. Discover now