Những chiếc bát sứ bị đáp thẳng xuống mặt đất bỏng rẫy vì nắng. Vỡ choang. Âm thanh nối đuôi nhau vang xa như ai đó hét một tiếng giữa hẻm núi. Binh sĩ mắt đầy lửa quyết tâm, miệng hô "Sẵn sàng!" theo người đứng trên đài cao. Đâu đó còn có tiếng của hai hàm răng nghiến qua nhau ken két.
Phải rồi, họ chuẩn bị hành quân, và đây là nghi thức trước khi khởi hành.
Sau màn đập bát hết sức hào hùng ấy, Thành bước xuống những bậc thềm nối dài nhau. Mắt anh không động, tâm anh miên man. Anh ước mình có thể bước xuống mãi mãi. Nhưng rất nhanh, đã chẳng còn bậc nào nữa cả. Cuộc chiến sẽ bắt đầu nhanh thôi.
Chiến mã của Thành thở phì phò, nó bước lộc cộc ngay tại chỗ như muốn nói nó cũng đã sẵn sàng. Thành không vội vàng, anh hít một hơi thật sâu rồi nặn thành một nụ cười vui vẻ nhất có thể. Tới gần mẹ của mình, anh lau nước mắt cho mẹ và ôm lấy khuôn mặt mẹ bằng đôi bàn tay thô ráp.
"Con hứa với mẹ con sẽ trở về."
"Ôi con tôi..."
Bà Lệ Chi bật khóc, ôm Thành như muốn nhét lại đứa con này vào trong bụng để nó chỉ là một bào thai yếu ớt cần bà bảo vệ.
Ông Phạm Hùng kéo bà Lệ Chi ra, gật đầu và phất tay với Thành: "Đi đi. Đừng nói nhiều kẻo mẹ con càng lưu luyến."
Thành cũng gật đầu với cha. Anh lùi lại, quỳ xuống và dập đầu từ biệt cha mẹ. Thành lăng mình lên ngựa, đi không ngoảnh đầu.
Đoàn quân nối theo sau, những bước chân rầm rập rung chuyển.
Có biết bao nhiêu sự quyết tâm trong những cơ thể ẩn mình dưới lớp giáp bạc kiêu hùng?
Cờ xí giương lên, trống nổi thùng thùng.
Thành đi qua đài cao, nơi Hưng và Đức Vua đang đứng, anh chắp tay lạy họ ngay trên ngựa.
Rồi anh nhìn quanh quất, tìm kiếm một người.
Dưới mắt Thành, những khuôn mặt lạ lẫm nhấp nhô. Tay người vươn ra, cố chạm vào ai đó trong đoàn quân mà anh đang dẫn. Chắc hẳn đó là người nhà của họ. Cảm xúc lẫn lộn trong ngàn đôi mắt. Phấn khích có, luyến lưu có, đau buồn có... Thành ngẩng cao đầu và nhắm mắt lại, tận hưởng bầu không khí này như thể đây là lần cuối. Thành Minh Sơn của anh, biết bao giờ anh mới có thể quay về?
"Anh Thành ơi anh Thành..."
Một tiếng gọi như tia sáng loé lên trong bóng tối. Thành mở bừng mắt, vội vàng kiếm tìm.
Trong biển người đang không ngừng dâng theo đoàn quân, một bóng áo lụa tím luồn lách qua những kẽ hỡ nhỏ đến đến gần anh. Nàng cứ như con bướm, dập dìu bay trong bụi cỏ nhỏ.
"Sao cô lại đến đây?" Thành không dừng ngựa, nhưng anh ghì cương để nó đi chậm lại.
Cẩm Diệp vừa nhìn Thành, vừa rẽ biển người chạy theo: "Tôi tiễn anh một đoạn."
"Sao phải tiễn tôi?"
"Vì tôi muốn mà. Anh nhất định phải trở về đấy nhé."
Thành bật cười: "Cô nghĩ tôi dễ chết thế à?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hoàn thành] Sóng cuộn vùi chân ai [ngôn tình, cổ đại, HE]
RomanceWarning: Tất cả là bịa đặt Nói chung đây là truyện về một nàng tiểu thư nọ bị ép cưới một anh mà nàng không yêu.