26

8 1 0
                                    


Lễ tấn phong không ồn ào, vì đất nước đang chiến tranh mà. Chỉ có gia quyến của Cẩm Diệp và mấy người ở hậu cung cùng quan lại đến buổi lễ. Tuy nói là không ồn ào, nhưng Đức Vua cũng không thể làm qua loa một buổi tấn phong Hoàng Quý Phi duy nhất trong thời gian tại vị của mình. Ngài sai người làm vô vàn sơn hào hải vị để tế trời, tiếp đãi quan lại và quý tộc. Mở những thùng rượu quý chôn dưới đất cả chục năm. Ban cho mỗi quan một bộ áo gấm để vào dự lễ. Cho người trải khắp sân trước chính điện hoa mẫu đơn. Những bông hoa đỏ thắm được hái xuống rồi cắm vào những chậu đất nung màu nâu đỏ thành từng khóm. Nhìn từ trên cao, trông mặt sân như được trải một tấm thảm máu.

Trong tiếng kèn đưa rước rộn ràng, vụn giấy đỏ báo hỷ bay tán loạn, Ông Phúc ngồi trên kiệu với một vẻ buồn bực khó đoán. Ai cũng nói ông giỏi khi đưa con gái vào cung cấm làm Hoàng Quý Phi ngon ơ. Tuy không phải Hoàng Hậu nhưng rõ ràng cái chức vị đó hiện tại đang là cao quý nhất chốn hậu cung. Thêm một điều nữa đó là Đức Vua sẽ chẳng để ai lên làm kế hậu đâu. Ngoài khen ngợi tài nuôi con và sự tính toán hôn sự khôn ngoan của ông, họ còn suýt xoa khi thấy của hồi môn mà Đức Vua trao tặng. Ngài thưởng cho ông chục mẫu đất, vàng bạc châu báu nhiều không kể, thêm vào đó là rất nhiều lợi ích kinh doanh như không phải đóng thuế, không cần khai báo các mặt hàng buôn bán... Nhưng nhìn xem kìa, khuôn mặt ông trông vẫn chẳng vui.

Cẩm Diệp thì lại khác, nàng bình thản hơn cả. Mấy hôm đầu nàng lúc nào cũng khóc, cả người gầy đi trông thấy. Nàng cảm thấy cuộc đời nàng đã chấm dứt, và nàng sẽ nghĩ cách chạy trốn. Nhưng rồi nếu nàng trốn đi khi vua đã có lệnh thì chẳng phải cả gia tộc sẽ bị quy vào tội chống vua hay sao? Nàng không thể để cha và anh phải chịu tội thay mình được. Sau những đêm thức trắng để tự mình kết liễu những mộng mơ còn sót lại thì giờ đây, nàng chỉ mặc nhiên để người ta trang điểm, khoác bộ lễ phục nặng nề, nâng tay lên kiệu.

Đây là lệnh của vua, chẳng ai có thể làm trái ý ngài được. Với nàng, cưới một ông già là chuyện kinh khủng nhưng với Đức Vua hay những người khác thì đó là một chuyện bình thường. Ngài là con trời, là chân mệnh thiên tử. Chỉ riêng điều đó thôi đã đủ để đưa mọi chuyện từ nóng trở thành lạnh.

Cẩm Diệp chắp hai tay trước ngực, bước những bước bằng chân phải vào cái lối đi được chừa lại duy nhất trong khoảng sân trải đầy hoa mẫu đơn. Vạt áo màu đỏ quét đất như thể đang níu kéo nàng. Nhưng nàng không có đường nào chạy trốn.

Trước khi vào cung nàng đã đưa cho Văn Thuỷ một bức thư, nàng dặn anh hãy gửi nó đến tay Thành. Nàng không nói cho Văn Thuỷ biết trong thư nàng đã viết gì và tại sao nàng lại gửi thư cho anh.

Đức Vua mỉm cười, nụ cười làm bớt đi cái vẻ vô hồn trên khuôn mặt ngài.

Họ làm lễ tấn phong trong sự nghiêm trang, không có ai nói chuyện mà chỉ có tiếng của thái giám hô vang khắp mấy dãy hoàng cung.

Có vẻ như những người phụ nữ ở hậu cung vẫn còn bàng hoàng lắm, họ chẳng biết Cẩm Diệp là ai, vì cớ gì mà cô ta chưa vào cung ngày nào đã được làm Hoàng Quý Phi? Nhưng họ biết phận mình. Thắc mắc thì thắc mắc vậy, bức xúc là vậy cũng chẳng đưa họ lên làm Hoàng Hậu được. Họ đã ở trong hậu cung đủ lâu để biết họ không có quyền nói hết những khúc mắc trong lòng ra. Đời họ đã bị đóng đinh ở đó, không xê dịch. Lâu rồi những người đàn bà này mới được nhìn thấy Đức Vua. Ánh mắt họ dành cho ngài không phải vẻ yêu thương mà chỉ là van lơn. Nó tự nhiên mà hiện lên mỗi khi thấy ngài.

[Hoàn thành] Sóng cuộn vùi chân ai [ngôn tình, cổ đại, HE]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ