- Chỗ này của cậu hết năm mươi nghìn won!
Choi Beomgyu để túi đựng màu vẽ mà anh đã mua giúp hắn xuống bàn phòng khách, còn Kang Taehyun thì ung dung khoanh tay nhìn anh.
- Cảm ơn nhé, omega của tôi!
Kang Taehyun cười toe toét rồi đứng dậy một tay cầm lấy túi đựng màu vẽ tay còn lại thì lại hết thảy tự nhiên mà xoa đầu Choi Beomgyu.
Luật sư Choi đột nhiên lại bị đứng hình, cả cơ thể bất động một lúc. Đến khi Kang Taehyun đã đi đến đầu cầu thang thì anh mới gần như hết toáng lên:
- Đồ... cái đồ... lưu manh! Trả tiền mua màu vẽ lại cho tôi!
- Mua hộ chồng mình mà, cần gì phải trả lại đúng không? - Hắn nói rồi liền thản nhiên bỏ đi mất.
- Má, riết rồi mình cứ như là người ở của cậu ta vậy!
Choi Beomgyu vò rối đầu tóc của mình rồi đi vào nhà bếp xem có gì bỏ bụng không vì anh đói quá. Khi nãy vì quá bực bội với thái độ của Kang Taehyun nên anh cũng quên bén đi chuyện muốn nói với hắn rằng anh muốn chuyển ra phòng riêng. Thôi thì để tối nay sẽ nói vậy.
Luật sư vào bếp và lục lọi mấy ngăn tủ từ trên cao đến xuống thấp để tìm đồ ăn nhẹ bỏ bụng. Nào ngờ vừa mở đến một ngăn tủ phía trên cao đã thấy đống kẹo dẻo mà khi trước Kang Taehyun đã mua, vẫn còn nhiều lắm.
Cái suy nghĩ chỉ lấy một gói để ăn lót dạ thôi vừa chạy ngang qua đầu Choi Beomgyu, ngay lập tức anh liền nhón chân với tay lấy đống kẹo ấy xuống và chọn một gói mà bản thân thích ăn nhất.
- Anh làm gì đấy?
Một giọng nói trầm ấm vang lên làm nụ cười thích thú trên môi Choi Beomgyu lập tức biến mất. Ngay tức khắc anh liền giấu đi gói kẹo ra sau lưng mà quay lại đối diện với Kang Taehyun.
- Tôi tìm gì ăn... đ-đói quá!
- Vậy anh tìm được chưa?
- Chưa... chưa tìm được gì cả, nhà cậu không có gì ăn hết!
Đột nhiên Choi Beomgyu lại thấy sợ cái gương mặt cùng giọng nói tra khảo này của Kang Taehyun, sao mà nhìn hắn căng thế?
- Anh giấu cái gì sau lưng đó?
Hoạ sĩ vừa dứt câu đã đi đến chỗ Choi Beomgyu đang đứng mà đòi xem thứ anh đang cố giấu sau lưng.
- K-Không có gì... cậu đi ra đi, đừng có lại gần đây! Á, Kang Taehyun!!
Choi Beomgyu gần như hét toáng lên vì lo sợ khi Kang Taehyun hắn biết được anh lén lút lấy kẹo dẻo của hắn và cũng như anh sợ sẽ bị hắn chê cười mình trẻ con.
- À, thì ra là ăn cắp kẹo dẻo của tôi đấy à? - Hắn ta đã giật được gói kẹo trên tay anh.
- Không... tôi không có ăn cắp của cậu...
- Vậy thì anh sợ cái gì?
- Ừ... ừ thì tôi thích ăn kẹo dẻo đấy, tôi sợ bị cậu chê cười nên mới không dám nói là bản thân thích ăn. Được chưa?
Kang Taehyun có chút đứng hình, có vẻ là Choi Beomgyu cũng cảm thấy uất ức lắm, nhìn biểu cảm hình như là cũng rưng rưng sắp khóc rồi. Ai mà lại chấp nhận bản thân bị gán cho cái tội ăn cắp chứ?
BẠN ĐANG ĐỌC
TaeGyu | Love shine [ABO]
FanfictionKang Taehyun và Choi Beomgyu vì có hôn ước giữa hai bên gia đình nên buộc phải chấp nhận cưới người mà bản thân họ ghét nhất trần đời.