Kiệu hoa đỏ

1.1K 109 6
                                    

Ngày Thành còn nhỏ, em luôn được mẹ dặn không nên trở về nhà quá khuya. Đa phần lúc trời vừa sẩm tối là em đã bị bà lùa vào trong nhà.

Đó là lúc nhà có mỗi mình em, năm Thành lên sáu, mẹ sinh thêm em trai. Cũng từ đó, bà không còn quan tâm em nhiều như trước nữa.

Ở vùng quê hẻo lánh miền núi mà nói, sinh được một đứa con trai quý hơn vàng. Nữ nhân hay phận ca nhi như em, đều không có mấy trọng lượng.

Em trai lớn lên ngoan ngoãn, cũng rất thương Thành. Nhưng nhìn vào cách đối xử giữa mình với em trai, có là kẻ ngốc Thành cũng nhận ra được sự thiên vị.

Học xong cấp hai, em không được đi học nữa. Mẹ nói phải để dành tiền cho em trai đi học, rồi còn cưới vợ sinh con. Từ khoản học đại học, rồi mua nhà, lấy vợ trong thành phố, cái nào cũng rất cần tiền.

Nếu như không có gì ngoài dự đoán, đến năm mười tám tuổi, Kiến Thành sẽ được gả ra bên ngoài, làm vợ người ta.

Lúc em trai học cấp hai, để có tiền cho nó lên tỉnh học, mỗi ngày, Thành phải đều đặn đem gà ra chợ huyện bán. Chuyện sẽ chẳng có gì nếu như chợ không cách nhà Thành quá xa. Em phải băng qua hai ngọn núi mới đến được đường lớn. Xong còn phải đi xe thêm nửa tiếng nữa.

Mỗi ngày Thành đều phải thức dậy từ lúc hai, ba giờ sáng, thì đi bộ mới kịp.

Đêm đó em còn say ngủ, lơ mơ thế nào lại xách hai con gà đi vào đường ruộng. Vốn dĩ đường ở quê cũng không phân biệt là mấy, đi đường nào mà chẳng giống nhau. Nhưng đi một hồi thì Thành mới nhận ra có điểm không đúng, em đi cũng được nửa canh giờ rồi, sao lại chưa ra khỏi ruộng thế này.

Thành sợ đến tỉnh cả ngủ, nếu như hôm nay không kịp, chỉ sợ mẹ về lại mắng em. Nghĩ lại ngày tháng sau này của mình, Thành không tránh khỏi tức giận. Vì cớ gì em từ nhỏ đã phải chịu thương chịu khó, nhẫn nhịn đủ điều, vậy mà mẹ còn chưa hài lòng.
Mặc cho những lời ỉ ôi, xin xỏ của Thành, bà một hai bắt em nghỉ học, rồi sau này còn muốn gả em đi để lấy tiền sính lễ cưới vợ cho em trai.

Nghĩ đến bản thân mỗi ngày đều phải thức khuya dậy sớm, đi một quãng đường dài để kiếm tiền. Mà số tiền đó sau này đều phải để dành cho em trai. Thành càng nghĩ càng không nhịn được, tức tưởi ngồi xuống bên đường.

Bỗng một ý xấu nổi lên trong tâm trí của em. Hay bây giờ em cầm tiền bán hai con gà này rồi bỏ trốn. Dù sao hai tháng nữa cũng đến thời điểm em phải gả đi. Chi bằng chạy đi sớm một chút.

Nhưng số tiền này nào có thấm tháp gì, Thành nghe người ta nói rồi, cuộc sống bên ngoài cái gì cũng cần tiền, không có dễ như ở dưới quê đâu.

Càng nghĩ càng đau lòng, em đứng dậy, muốn lau đi vết bẩn dưới mông rồi tiếp tục lên đường.

Dù sao thì cũng phải tiếp tục sống mà, có khi gả ra bên ngoài rồi còn được sống thảnh thơi hơn. Bây giờ Thành chỉ mong mẹ em kiếm được một gia đình đàng hoàng tử tế, để cho em đỡ khổ cực nửa đời về sau.

Đang định xách hai con gà lên đi tiếp, thì Thành thấp loáng thoáng ở giữ ruộng có một chiếc kiệu hoa màu đỏ.

Em không nhìn nhầm đâu, đêm nay là đêm trăng rằm, dưới ánh trăng sáng tỏ em rõ ràng nhìn thấy một cái kiệu hoa.

Đào Dằm 2 🍑Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ