Lần đầu tiên hắn gặp em là ở buổi Chợ Phiên của người dân tộc Miêu trên vùng biên giới. Tờ mờ sáng dân làng đã hợp chợ, sau đó là khoảng thời gian dành cho các cặp đôi giao lưu, tìm hiểu.
Phải đến lần thứ hai trở lại đây, Bách Bác mới tham gia những hoạt động như thế này. Đối với gã sinh viên lù khù, cục mịch như hắn, thì việc giao tiếp với dân bản địa đã là một kỳ tích.
Vốn ban đầu chỉ định ra chợ tìm cái ăn. Dù sao dân địa chất, quanh năm sống trong hầm mỏ như hắn, việc dự trữ lương thực luôn được thực hiện đều đặn mỗi tuần một lần.
Hôm nay Bách Bác dậy trễ, đợi đến khi đã mò ra được chợ cũng đã gần giờ trưa. Căn bản quơ đại mấy món đồ cần thiết, ngay cả rau quả, thịt cá cũng không thèm lựa. Bởi lẽ hắn biết rõ, kẻ đi chợ muộn như mình cũng chẳng còn hàng ngon. Mà ngay cả khi lương thực mua vào không được tươi, thì kẻ qua loa như hắn cũng không mấy để tâm.
Nhưng mà để nói Bách Bác là một người dễ tính thì cũng không hẳn. Chỉ là trong sinh hoạt thường ngày có chút tùy tiện, nhưng yêu cầu đối với công việc lại cực kỳ cao. Cũng bởi vì như thế, nên cho dù đến đây đã được hai tháng rồi, nhưng hắn vẫn không có lấy một người bạn thực thụ.
Cơ hồ đã gôm đủ số hàng của ngày hôm nay, còn đang định quảy gánh ra về thì ánh mắt hắn bất chợt nhìn thấy một thân ảnh xinh đẹp.
Em bước ngược đường, từ xa đang đi về phía hắn.
Bách Bác bị thu hút bởi nụ cười rộ lên trông cực kỳ xinh đẹp kia. Còn có hai lúm đồng tiền sâu hoắm, mà hắn chắc mẩm hai đồng xu kia cũng ngốn kha khá trai. Bởi vì sao? Vì trông lúc em đang đi, có không ít những chàng trai dân tộc Miêu tiến lên bắt chuyện. Nhưng cũng chỉ được đôi ba câu, sau đó bọn họ liền buồn bã rời đi.
Bách Bác để ý đến cái khăn piêu đang vắt vẻo trước ngực em, đó là tín vật định tình của phiên chợ này. Khăn vẫn chưa trao đi, có nghĩa là em vẫn chưa tìm được đối tượng cho riêng mình.
Có lẽ do ông trời thương hắn, hoặc có lẽ do hắn đã nhìn con người ta một cách chằm chập, nên chàng thiếu niên kia đã thương tình, quay sang nhìn hắn.
Vào thời khắc tiếng kim loại trang trí trên chiếc mũ kia va vào nhau, cũng là lúc Bách Bác được chân chính đánh giá dung nhan kiều diễm kia. Xinh đẹp động lòng người.
Không biết vì sao, thay vì bước tiếp để về nhà, hắn đã quay người lại, đi theo em. Hai túi đồ nặng trịch trong tay vẫn không thể ngăn cản anh nhân viên ngành địa chất theo đuổi tình yêu của đời mình. Như để tiếp thêm năng lượng cho người phía sau, Build thả ra chiếc khăn tay bay vào trong gió. Thuận lợi để cho người phía sau tiếp nhận.
Cứ như vậy, Bách Bác theo người ta cả một đường về nhà.
Nhà em nằm trên ngọn đồi phía đối diện, để qua được bên kia, bọn họ phải đi xuống thung lũng phía dưới, băng qua một dòng suối nhỏ rồi mới tiếp tục leo lên cả ngọn đồi phái trên.
Đi đến dòng suối, Build cẩn thận đem chiếc gùi trên lưng cởi xuống. Bách Bác ở phía sau cũng không biết rằng em định làm gì, hắn nhanh chóng bỏ mớ đồ trong tay, tiến về phía em định giúp đỡ.