Eddie đảo mắt quanh căn phòng tối mờ, yên lặng hít vào nỗi cô đơn ngự trị trong không gian ấy, tâm trạng bất chợt trở nên hồi hộp. Trần Nghị bật đèn, ánh sáng rọi vào mắt khiến cậu giật mình, khẽ nheo mắt lại.
- Sao thế?
Trần Nghị bắt gặp vẻ thất thần của Eddie, cất tiếng hỏi, mắt vẫn không rời khỏi gáy cậu. Cậu quay mặt lại với hắn, chớp mắt miễn cưỡng làm quen với ánh sáng đột ngột.
- Ý gì đấy?
Eddie cau mày, bối rối không hiểu hành động kéo mình về phòng của hắn. Cậu quay người đối mặt với Trần Nghị.
Trần Nghị cố tình lơ đi câu hỏi của Eddie, rất đỗi tự nhiên như chưa có cuộc cãi vã nào xảy ra, sải bước về phía tủ quần áo.
- Lại đây nào.
Hắn khô khốc cất tiếng, hầu kết rung lên nhè nhẹ trong thanh âm trầm ấy. Trần Nghị mở cửa tủ, cẩn thận tìm thứ gì trong từng lớp quần áo treo trên mắc.
Liếc mắt thấy Eddie vẫn ngang bướng đứng ngay trước cửa phòng, vẻ mặt lạnh lùng không quan tâm đến mình, hắn nhướn mày.
- Tôi là con chó của anh chắc?
Eddie đáp trả.
Hắn vẫn biếng nhác tự cho mình quyền được ra lệnh cho cậu hay thực sự từ trước đến nay đều coi cậu là một con chó trung thành đợi được liếc mắt đến liền vẫy đuôi?
Cậu nghĩ thầm.
Trần Nghị thở dài, không hề trầm tư hay bối rối. Hắn hạ giọng:
- Được rồi, tới đây đi, xin em đấy.
Một câu ấy của hắn khiến Eddie ngẩn người.
- Tạm được.
Cậu nhún vai, chậm rãi bước đến cạnh Trần Nghị, mắt vẫn không dừng dò xét trước hành động của hắn.
- Quần của em trong tủ anh còn hai cái. Xem cái nào mặc được thì mặc.
- Quần của em ở trong tủ anh á?
Eddie giật mình hỏi lại, ngỡ như mình nghe lầm. Cậu nhớ trước khi rời đi đã dọn dẹp thật sạch sẽ, không để lại một chút đồ nào của mình trong phòng hắn.
Đúng! Chính là không để lại một chút bóng dáng của mình vương lại trong thế giới của hắn.
- Quên rồi? Lúc trước chính em để vào mà.
Trước kia khi Eddie còn hay lấy cớ để ngủ cùng Trần Nghị, cậu đã để vào tủ anh hai chiếc quần ngủ để tiện thay. Một khoảng thời gian khi cơn mất ngủ của cậu trở nên tồi tệ nhất, Trần Nghị đã chủ động đưa Eddie về phòng ngủ cùng mình.
Bóng tối không dọa cậu sợ mà là tiếng cánh cửa mở ra khiến Eddie lo lắng lẫn chán nản buộc bản thân mở mắt. Cậu khao khát hơi thở của Trần Nghị ở bên cạnh, sợ hãi hắn sẽ rời đi để lại một mình cậu trong bóng tối.
Cậu chính là nằm trong thế giới của hắn nhưng không thể biết được lối ra hay cửa vào, chỉ có thể lơ lửng giữa căn phòng kia, chờ đợi Trần Nghị đưa cậu vào, rồi rời đi khi hắn muốn cậu trở về phòng mình. Eddie không hề có bất cứ khả năng nào được tự do trong thế giới của hắn.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Trần Nghị x Eddie] Lơ lửng
Genel KurguTôi thấy mình lơ lửng giữa khoảng không mơ hồ khi rơi vào lưới tình với anh. Còn tôi bước hụt giữa khoảng không ấy, rơi xuống đau đớn và nhận ra mình đã đánh mất em. _________________ Mọi người đều nói Trần Nghị điên rồi. Phải! Hắn phát điên rồi...