#8

214 18 3
                                    




Sau đêm đó, anh cố tìm mọi cách để trốn tránh ý nghĩ ấy. Anh dành thời gian bên hắn, trò chuyện với hắn thật nhiều, đón nhận tình cảm hắn trao cũng như chủ động thể hiện tình cảm mình dành cho hắn. Nhưng cuối cùng, sự thật vẫn là sự thật. Anh có làm gì đi nữa, trái tim anh vẫn không hướng về Andree.

Đây cũng không hẳn chỉ là vấn đề về mặt cảm xúc. Anh biết, có những lý do cụ thể khiến anh dù muốn cũng không thể yêu hắn được. Thứ nhất, tính cách hai người quá khác nhau. Anh là kiểu người cầu toàn, hay lo xa, trong khi hắn lại quá dửng dưng vô cảm. Không phải anh không thích những người điềm tĩnh - đôi khi, sự hiện diện của họ còn giúp anh lấy lại cân bằng. Nhưng hắn thì không nằm trong trường hợp đó. Thái độ hời hợt của hắn chỉ khiến anh thêm mệt mỏi, thậm chí là chán ghét bản thân.

Thứ hai, do xuất phát điểm không giống nhau, cách suy nghĩ của họ có nhiều mặt đối lập. Chưa kể, cả hai đều vô cùng cứng đầu và ngang bướng. Đôi lúc, anh cũng muốn hiểu góc nhìn của hắn hơn, nhưng hắn lại chẳng bao giờ buồn đưa ra những lý luận rõ ràng chặt chẽ để thuyết phục anh. Kết quả là những cuộc tranh luận giữa họ thường kết thúc một cách không mấy dễ chịu, ít nhất đối với anh là thế.

Cuối cùng, dường như điều hắn và anh tìm kiếm trong mối quan hệ này cũng khác biệt. Trong khi anh cần một người ở bên để chia sẻ thế giới quan của mình, anh có cảm giác, hắn chỉ đơn thuần là thèm muốn anh. Anh không ghét làm tình với hắn - thậm chí, có thể nói đó điểm anh thích nhất trong mối quan hệ giữa hai người. Tuy nhiên, chỉ vậy thôi thì chưa đủ. Anh có những nhu cầu khác cần được đáp ứng. Những nhu cầu về mặt tinh thần.

--------------------------------------------

Và rồi, sau một thời gian dài trốn chạy, cuối cùng anh đã phải giơ tay đầu hàng. Anh không yêu hắn, và tiếp tục bên nhau sẽ chỉ làm mất thời gian của cả hai.

"Anh có đang ở nhà không?" - Anh nhắn cho Andree.

"Anh đang ra ngoài rồi. Sao thế?"

"Em muốn gặp anh một chút."

Có lẽ nghĩ rằng anh đang ngỏ ý muốn thân mật, hắn sốt sắng đáp:

"Em cứ qua đi. Giờ anh bắt đầu về. Không lâu đâu."

Nghe vậy, anh lên đường sang nhà hắn ngay. Nhưng khi anh đến nơi, hắn vẫn chưa về. Đã biết mật khẩu của cửa điện tử từ trước, anh quyết định vào nhà ngồi đợi. Ngả đầu tựa ra ghế sofa, anh suy nghĩ thật nhiều về điều mình cần nói với hắn. Bên nhau lâu như vậy, dù không yêu nhưng sự quan tâm anh dành cho hắn là thật lòng. Nói ra những lời khiến hắn tổn thương đối với anh là việc không hề dễ.

Gần nửa tiếng trôi qua mà vẫn chẳng thấy bóng dáng hắn đâu, anh bắt đầu bồn chồn. Cảm giác lo âu cứ dâng lên từng phút khiến hai bàn tay anh lạnh toát. Những lời vốn khó nói càng lúc càng trở nên khó nói hơn, và anh đã thoáng nghĩ đến việc từ bỏ. Nhưng anh biết, mình buộc phải ở lại. Đây là điều anh nhất định phải làm.

Anh bỗng cảm thấy muốn được nghe giọng của cậu. Lời cậu nói luôn chứa đựng điều gì đó giúp anh bình tâm hơn. Thoạt đầu đó chỉ là một ý nghĩ vu vơ, nhưng rồi, trong tâm trí anh, nó bất ngờ cắm rễ. Một cách liên tục và cấp thiết, nó thôi thúc anh hãy cầm máy lên và gọi cho cậu ngay. Dĩ nhiên là anh có chần chừ - cuộc gọi gần đây nhất cho cậu diễn ra không mấy suôn sẻ. Tuy vậy, từ đó đến nay cũng đã vài tháng, biết đâu tình hình lại có những đổi thay. Nghĩ vậy, anh mím môi, tìm tên cậu trong danh bạ và nhấn nút.

[RightRay] BãoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ