Chương 30

2.5K 132 3
                                    

Ngày mồng hai tháng giêng âm lịch, Hứa Ngôn bay đến thành phố nơi Thẩm Thực sống. Dĩ nhiên, cậu không phải đến tìm Thẩm Thực, mà là để dự buổi đầy tháng của con một người bạn cùng phòng thời đại học. Do tuyết rơi dày đặc, chuyến đi đến Hokkaido bị hoãn hai ngày. Nếu không, với thời gian quá gấp, Hứa Ngôn có lẽ không đến được.

Vừa ăn cơm trưa xong và ra khỏi khách sạn, Hứa Ngôn tạm biệt bạn cùng phòng rồi đi xuống bậc thang tìm xe của mình. Điện thoại reo lên, là Lâm Miên gọi đến. Kể từ ngày hôm đó đến tìm Hứa Ngôn, cô ấy thường xuyên gọi điện quấy rầy cậu, nói những điều rất vô bổ, chẳng hạn như "Thẩm Thực bị bệnh, sao anh không đến thăm, tôi và Thẩm Thực không đính hôn nữa, anh có thể cân nhắc chuyện quay lại với anh ấy. Chúc mừng năm mới. Thẩm Thực vừa mới xuất viện đã lái xe đi, không phải đi tìm anh chứ..."

"Này, Lâm tiểu thư..."

"Hứa Ngôn." Đầu dây bên kia có tiếng gió lớn, Lâm Miên nói, "Tôi muốn nhảy lầu."

"Ồ," Hứa Ngôn đáp, "Mấy lầu?"

"Lầu 36, sân thượng."

Hứa Ngôn định bảo cô đừng đùa nữa, nhưng Lâm Miên đột nhiên khóc nói: "Bố mẹ tôi đã sắp xếp cho tôi xem mắt với người khác. Tôi không muốn đính hôn, tôi phải làm sao đây..."

Hứa Ngôn chợt nhận ra lời chỉ trích này của cô có thể là sự thật, cậu ngay lập tức siết chặt điện thoại và hỏi: "Cô đang ở đâu?"

"Hứa Ngôn, tôi có chút ghen tị với anh. Dù sao Thẩm Thực vẫn biết hối hận, nhưng có vẻ như dù tôi có làm gì thì anh ấy cũng sẽ không bao giờ quay đầu lại." Lâm Miên không trả lời câu hỏi, nói xong liền cúp máy. Hứa Ngôn gọi lại ngay lập tức, nhưng không được.

Cậu một đầu hai lớn không biết phải làm sao. Mặc dù không biết Lâm Miên đang tức giận nhất thời hay thực sự nghĩ không thông, tâm trạng của cô bất ổn, không cẩn thận có thể xảy ra chuyện. Hứa Ngôn không cần suy nghĩ liền gọi điện cho Thẩm Thực. Rất nhanh đã có người trả lời, Thẩm Thực do dự một chút mới hỏi: "Hứa Ngôn?"

"Lâm Miên nói với tôi rằng cô ấy định nhảy lầu, nhưng tôi không biết điều đó có đúng không." Hứa Ngôn nói rất nhanh, "Tôi hỏi cô ấy ở đâu, nhưng cô ấy không nói, chỉ nói là đang ở trên sân thượng tầng 36."

"Mấy ngày nay cô ấy ở khách sạn. Anh sẽ bảo người kiểm tra." Thẩm Thực bấm máy nội bộ, dặn dò trợ lý vài câu. Chưa đầy nửa phút đã nhận được tin nhắn trả lời: "Khách sạn cô ấy ở trùng hợp là ở tầng 36. Anh sẽ qua đó ngay bây giờ."

"Gửi địa chỉ khách sạn cho tôi," Hứa Ngôn nói.

"Được," Thẩm Thực nói, "Em lái xe cẩn thận."

Lúc đến trước cửa khách sạn, Hứa Ngôn ngẩng đầu nhìn, không thấy có ai ở tầng trên. Vội vàng đi vào đại sảnh, cậu liền nghe thấy có người gọi mình: "Hứa Ngôn."

Là Thẩm Thực, hẳn là vừa mới tới, anh vẫy tay về phía Hứa Ngôn: "Đã báo cảnh sát, chúng ta đi thang máy VIP sẽ nhanh hơn một chút."

Hứa Ngôn chạy tới, Thẩm Thực nắm tay cậu kéo vào thang máy.

Con số từ từ tăng lên, Hứa Ngôn rút tay ra, Thẩm Thực nắm lòng bàn tay trống rỗng của mình, sau đó nói: "Lâm Miên vẫn đang làm loạn với người nhà."

[ĐM/Edit] Thảm Thực Vật Hoang Dã - Mạch Hương Kê NiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ