Chương 73

1.6K 224 15
                                    

Tiếng của giày thể thao ma sát với mặt đất vang lên rõ ràng giữa đêm khuya vắng lặng. Bỗng âm thanh ồn ào đó dần chậm hơn rồi dừng lại hẳn ở ngay nơi chân cầu thang. Trong góc của hành lang tối tăm không bóng người,hình dáng một người con trai tóc đen đang nắm chặt cổ tay của Isagi hiện ra rõ ràng dưới ánh trăng sáng. Thế nhưng mắt mũi miệng cậu ta nằm đâu, liệu có bị khiếm khuyết bộ phận nào hay xấu đẹp ra sao, cậu đều không có tâm trạng để ý đến. Hiện tại, đầu óc Isagi chỉ lặp đi lặp lại mãi câu nói của thứ linh hồn màu đen kịch vào ban chiều, chỉ như vậy cũng đủ làm cả cơ thể cậu trở nên vô lực, miệng lưỡi khô hốc chẳng nói được chữ nào.

Tất nhiên vẻ thất thần đờ đẫn của Isagi đều thu trọn vào mắt người đối diện, cậu ta khẽ mấp máy môi như muốn nói gì đó, sau đó nhấc tay lên nhưng rồi lại chợt thu về. Khá lâu sau, Isagi bỗng cảm nhận được cảm giác âm ấm truyền tới bên vai mình, còn chưa kịp ngẩng đầu nhìn cậu ta thì một ánh đèn vàng tuần tra quen thuộc soi đến bên cạnh cậu.

Isagi cảm nhận được cậu trai bên cạnh mình khẽ giật nhẹ, tất nhiên điều này cũng dễ hiểu bởi ai trong hai người đều rõ ánh đèn này từ đâu đến và nếu bị nó chiếu vào thì sẽ ra sao.

À câu này không áp dụng với Isagi, bởi cậu chết rồi mà.

Đột nhiên bàn tay bên vai khi nãy còn nâng niu nhẹ nhàng, chạm vào Isagi như thể cậu là một món đồ dễ vỡ bây giờ lại siết chặt hơn. Tức khắc cả cơ thể cậu bị lôi đi, nhanh như chớp bọn họ đã chui bên trong góc khuất dưới cầu thang, nơi chồng chất vô số bìa carton và băng rôn cổ vũ. Có lẽ vì sợ bị phát hiện nên người kia ôm trọn Isagi vào lòng rồi chui vào bên dưới chúng, để những thứ đầy bụi bẩn kia đè lên mình. Lúc này, cậu mới bình tĩnh mà nhìn người đối diện kiêm người đã cứu mình.

Mà đến tận bây giờ mới để tâm đến cậu ta thì còn nghĩa lý gì nữa, chui vào cái góc xó xỉn thế này thì lấy đâu ánh sáng mà nhìn rõ.

Isagi vô thức nhíu mày vươn tay mình sờ vào mặt người kia, từng ngón tay cậu lướt qua lồng ngực, cằm rồi lại lên môi, mũi và cuối cùng là mắt.

Nhưng chẳng hiểu sao, làn da cậu ta lại khá thô, giống như đã từng bị đánh đến tàn tạ vậy.

Tay Isagi vừa chạm đến má, người bên trên đã nắm lấy tay cậu. Cậu ta kề sát tai Isagi, khe khẽ lên tiếng với hơi thở nặng nề làm cậu rùng mình.

"Đủ rồi, đừng sờ nữa."

Isagi lúc này mới nhận ra hành động vừa rồi của mình lỗ mãng thế nào, cậu lúng túng đỏ mặt xin lỗi, sau đó lại nghĩ ngợi thế nào thì liền cảm ơn.

Cậu trai kia vẫn đang kề sát bên tai Isagi, có lẽ vì lo rằng với âm lượng của cậu ta cậu sẽ không thể nghe thấy.

"Vì điều gì?"

Isagi khẽ run lên vì hơi nóng bên tai, cậu mím môi rồi đưa tay che miệng, thì thầm đáp lại.

"Vì đã cứu tôi."

"Ừm."

Dù ở trong không gian chật hẹp, tối tăm thế nhưng bằng một cách kỳ lạ nào đó mà Isagi cứ cảm thấy mắt người đối diện như đang sáng lên, trông giống hệt như một viên đá quý. Còn chưa kịp khen cậu ta có đôi mắt thật đẹp thì ánh đèn vàng chợt lướt qua, cả hai đều không hẹn mà căng cứng cả người mím môi một cách căng thẳng.

Isagi Yoichi và những người bạn của cậu ấyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ