" Chẳng lẽ là Giang tỷ tỷ mà không phải là Giang ca ca sao?" Mấy hài tử còn nhỏ tuổi suy nghĩ chạy loạn.
Giang Linh há miệng thở dốc, muốn lên tiếng giải thích, nhưng đám nhỏ đã bắt đầu mồm năm miệng mười tự nói chuyện.
Một tiểu cô nương khác nhỏ tuổi hơn ngơ ngác nhìn bụng Giang Linh, " Nhưng mà bụng Giang ca ca không lớn a."
" Có lẽ là vừa mới mang thai, bảo bảo còn rất nhỏ."
" Cảm tình giữa hai vị ca ca tốt như vậy, chắc chắn sẽ không thể chỉ có một bé con, là muội muội hay đệ đệ đây? Hay là có cả hai?"
" Nếu là muội muội sẽ có thể cùng chúng ta chơi đá cầu, là đệ đệ thì có thể xem chúng ta đá."
Dăm ba câu nói chuyện đã sắp xếp tương lai của bảo bảo đến rõ ràng.
Bên tai Giang Linh nghe được tiếng cười của Tiêu Thịnh Vân, cậu dùng khuỷu tay đẩy hắn, " Ngươi cười cái gì? Mau giải thích."
" Giải thích cái gì?" Tiêu Thịnh Vân giả vờ không hiểu.
" Giải thích ta không thể sinh bảo bảo!" Nếu để tùy ý đám nhỏ đồn đãi, cậu sắp phải sinh cả một đội đá cầu rồi.
" Ca ca là nam tử, nam tử không thể sinh bảo bảo, " Nữ hài tuổi hơi lớn một chút giữ lấy tay tiểu cô nương, bắt đầu giáo dục, " Các ngươi không được nói bậy, nếu không Giang ca ca sẽ tức giận."
Tiểu cô nương há miệng, nhìn Giang Linh xác nhận, " Không thể sao?"
Bộ dáng rất là thất vọng.
Tuy rằng không đành lòng, nhưng Giang Linh vẫn phải gật đầu, " Không thể."
Cho dù bản thể của cậu là nhân sâm cũng không có công năng này.
" Được thôi, " Tiểu cô nương héo rũ cúi đầu, " Vừa rồi là ta nói bậy, Giang ca ca đừng tức giận."
Giang Linh sờ đầu nàng, từ trong tay áo lấy ra một châm cài tóc tiểu cô nương hay dùng, " Ca ca không tức giận, cái này tặng cho ngươi."
Hai tay tiểu cô nương cầm châm cài, vui vẻ cười lên.
Sợ các nàng lại nói gì đó cậu không chống đỡ được, Giang Linh nói vài câu trấn an các nàng liền lấy cớ có việc muốn nói với Đỗ Tri Hạ, lôi kéo Tiêu Thịnh Vân rời đi.
Đỡ thân cây thở dốc lấy lại sức, Giang Linh chú ý tới ánh mắt Tiêu Thịnh Vân thường xuyên liếc nhìn bụng cậu, lập tức xù lông, " Ngươi nhìn cái gì?!"
" Nhìn....." Dưới ánh mắt như có thực thể của Giang Linh, Tiêu Thịnh Vân nuốt xuống câu nói kế tiếp, làm như không có chuyện gì mà nói sang chuyện khác, " Linh Nhi đã đói bụng chưa?"
Không nói sẽ không để ý, Giang Linh sờ sờ bụng nhỏ, gật đầu, " Tối nay ăn ở bên ngoài đi."
Hai người giao lại lễ vật cho Đỗ Tri Hạ, để nàng làm chủ phân xuống dưới.
Đỗ Tri Hạ đã nghe chuyện vừa rồi, áy náy nói, " Bọn họ vẫn còn nhỏ, nói không biết lựa lời, ta sẽ dạy dỗ lại các nàng."
" Không có việc gì, ta và phu quân còn có việc cần làm, hôm nay liền rời đi trước, ngày chữa bệnh từ thiện ta sẽ đến xem."
BẠN ĐANG ĐỌC
Xuyên thư: Tiểu nhân sâm tinh của Thái Tử hung ác nham hiểm - Vân Sơ Đường
Ficção GeralHán Việt: Âm chí thái tử đích tiểu nhân tham tinh [ xuyên thư ] Tác giả: Vân Sơ Đường Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Cổ đại , HE , Tình cảm , Huyền huyễn , Ngọt sủng , Xuyên thư , Hào môn thế gia , Chủ thụ , Cung đình hầu tước , Sảng văn , Nhẹ nhàng...