Chương 22

261 15 0
                                    

Sắc mặt Kim Yến vặn vẹo, không thể tin tưởng nhìn Tiêu Xung, Tiêu Xung mắt lạnh nhìn lại, kim Yến bị nhìn trong lòng chợt lạnh, lập tức không hé răng.

Tiêu Khang Niên chậm một bước mở miệng , trong lòng cảm thấy quái dị, nhưng Tiêu Khang Niên không có nghĩ nhiều, duỗi tay lôi kéo Trình Chanh ngồi cạnh chính mình.

Trình Chanh sợ hãi cúi đầu làm lộ ra không ít dấu vết ái muội trên cổ, Tiêu Khang Niên dùng ngón tay khẽ vuốt, đáy mắt hiện ra vừa lòng.

Tiêu Khang Niên đột nhiên thân cận Trình Chanh làm Tiêu Xung cùng Tiêu Sóc trong lòng trầm xuống, sinh ra cảm giác không ổn.

Mạnh Trúc lẳng lặng quan sát mỗi người Tiêu gia, tầm mắt mịt mờ dừng ở trên người Trình Chanh, trong mắt hiện lên khinh thường, một người bình thường như vậy sao xứng ở tại trong nhà này. 

"Niên ca, cảm ơn ngươi cho ta ở lại, nếu không có ngươi ta cũng không biết có thể đi đâu."

Diện mạo Mạnh Trúc không kém, thân kiều nhu mềm, khuôn mặt thanh thuần, một đôi mắt hồ ly  mang cho hắn tăng thêm chút mị sắc, lúc này vẻ mặt hắn muốn nói còn xấu hổ nhìn Tiêu Khang Niên.

"Không có việc gì, ngươi an tâm ở, chờ có năng lực lại đi ra ngoài."

"Cảm ơn Niên ca ~"

Mạnh Trúc nở nụ cười, trên mặt mang theo một chút ngượng ngùng, phảng phất Tiêu Khang Niên vừa nói lời gì đó ái muội.

Trình Chanh ở một bên sắc mặt tối sầm, cúi đầu nhìn chén cháo, Tiêu Sóc cùng Tiêu Xung xem ở trong mắt, nội tâm đều nổi lên thương tiếc.

Tiêu Xung liền ngồi ở bên kia Trình Chanh, duỗi tay đem tay nhỏ Trình Chanh nắm ở lòng bàn tay, ngón tay cái nhẹ nhàng xoa nắn, trấn an cảm xúc Trình Chanh.

Trình Chanh hoảng sợ, mịt mờ nhìn thoáng qua Tiêu Xung, bị thương tiếc trong mắt hắn làm kinh ngạc, trong lúc nhất thời đã quên tránh thoát.

Sau khi ăn xong, Trình Chanh cứ theo lẽ thường thu thập chén đũa, Kim Yến cảm giác Mạnh Trúc cũng không tệ lắm, lôi kéo hắn ở phòng khách nói chuyện, Tiêu Sóc nghĩ đến Trình Chanh, trong lúc nhất thời cũng không có rời đi.

"A!"

Phía sau đột nhiên bị ôm lấy, Trình Chanh hoảng sợ, nguyên lai Tiêu Xung không biết khi nào trốn ở phòng bếp, chờ Trình Chanh tiến vào, một tay đem cậu kéo đến góc chết.

"Đừng kêu."

Tiêu Xung hướng trong miệng Trình Chanh cho vào hai ngón tay, ngăn lại rên rỉ cậu sắp thốt lên.

"Ngô...... Ba......"

Trình Chanh khiếp sợ nhìn Tiêu Xung, không dám phản kháng, tùy ý ngón tay Tiêu Xung ở trong miệng chính mình quấy.

"Nịnh Nịnh ngoan, ba lần trước không phải muốn quát ngươi, tha thứ ba được không."

Trình Chanh bị ngón tay đùa bỡn nói không ra lời, nức nở gật đầu, Tiêu Xung xem đến hô hấp trầm trọng, rút ra ngón tay hôn lên.

"Ngô ngô ngô......"

Một luồng khói vị cỏ cây lan tràn ở trong  khoang miệng Trình Chanh làm cậu ý loạn thần mê, thân thể mềm mại tùy ý Tiêu Xung liếm láp.

Mau xuyên: Mị ma bắt được bút kýNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ