Chap này cũng vui lắm á!
____________________
...
Vừa cất xe đạp vào nhà gửi xe của trường Nhiên đã tạm biệt tôi rồi chạy xuống sân bóng rổ theo tiếng gọi của Nam và Quân, tôi cũng không níu lại mà cất bước lên lớp.
Dõi xuống chiếc bóng dài mờ mờ ảo ảo trên những viên gạch đá hoa cương đầy chi tiết đặc sắc được ốp hoàn hảo không sai một li sáp với mặt cầu thang, tựa như có một thế giới song song đảo chiều, lòng tôi chợt dấy lên cảm giác mơ hồ không tên không, không định hình, không thể miêu tả. Thật chẳng hiểu tại sao?
Đặt chân tới mốc hành lang tầng ba, chẳng biết ai đã lên dây cót khiến tôi không tự chủ được, chạy ào tới lan can. Chân hơi nhón lên, hai tay bám chắc vào vịn, cả người rướn lên để ngó xuống đằng xa xa, đó là sân bóng rổ.
Tôi thấy cậu rồi! Nhưng cậu đã hòa vào với nắng, sáng chói lại nhạt nhòa. Tôi nhanh trí lấy chiếc máy mini từ trong cặp ra, rất muốn chụp lại khoảnh khắc này.
Tôi đưa ống nhắm lên sát mắt, zoom đến cậu con trai đang bật nhảy để thực hiện cú bỏng rổ đẹp mắt. Sau đó, cậu được bạn bè bá vai, bá cổ. Cái khắc mà cậu cười tươi nhất, tôi lập tức ấn chụp "tách" một cái. Tấm film nhanh chóng được đưa ra, tôi cầm lấy nó rồi vẫy vẫy. Từ một tấm ảnh mờ đục nó đã trở nên rõ nét.
Tôi nhìn cậu không rời mắt, tự hào thay: "Nhiên đẹp trai thật đấy, cậu cứ như nam chính bước ra từ tiểu thuyết vậy."
Không biết phải là người thế nào mới xứng đáng với cậu, đến cả Diệp Linh còn không thể, chắc tiêu chuẩn của cậu cao lắm? Cũng phải, cậu xán lạn thế này, ít nhất của phải là một cô gái vừa thông minh, xinh đẹp, năng động, có sức hút và tỏa sáng ngang tầm với cậu thì mới...
Thôi bỏ đi, tớ mãi mãi không thể với tới...
Song, tôi cất nó vào trong cuốn sổ nhật kí, nó nằm gọn ở giữa hai trang giấy, tôi khép quyển sổ lại rồi đóng khóa cặp cẩn thận. Đưa tay lên chỉnh lại quai cặp, cổ áo và thẻ học sinh cho vào nếp mới rảo bước vào lớp. Dừng lại tại cửa lớp, cảnh tượng đập vào mắt làm tôi kinh hãi.
Cả phòng học toàn rác là rác, trên bục giảng, dưới hộc bàn, từng ngóc ngách của chân ghế đâu đâu cũng có giấy vụn, vỏ chai nhựa, túi bóng nhớp nháp, đặc biệt là cái mùi tương ớt tỏa khắp phòng không lẫn đi đâu được. Hướng lên bục giảng là bảng đen nham nhở như chưa được lau mấy ngày rồi, tất tần tật đều đối lập với lớp học mà tôi và Nhiên cùng dọn dẹp tinh tươm sạch sẽ ngày hôm trước.
Linh đang khom người quay về phía tôi, một tay cầm hót rác, một tay cầm xẻng, động tác quét đi quét lại như bản sao của tôi ngày hôm qua nhưng tăng tốc độ lên 2.0x. Cô ấy phát giác ra điều gì liền ngẩng đầu, khi ánh mắt vừa chạm phải tôi, một ngọn lửa bị châm chọc bùng cháy, nó có thể thiêu đốt bất cứ ai dám lại gần nó ngay tức khắc.
Cô ấy ném mạnh cán chổi và xẻng xuống dưới đất, lao về phía tôi như con mãnh thú tấn công con mồi, lớn tiếng quát tháo: "Cậu làm gì vậy hả Dương?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[FULL] Ai Gửi Cánh Thư Cho Ánh Dương Rực Rỡ.
Teen FictionChặng đường thanh xuân của tôi luôn có cậu. Chúng tôi đã quen biết từ nhỏ nhưng tôi vốn không ưa cái tính hư đốn của cậu ta, hai đứa cứ như nước với lửa. Vậy mà sau một lần được cậu cứu vào mùa hè năm lớp Tám, chúng tôi đã thân thiết với nhau hơn. D...