Nguyễn Đào vừa nói ra những lời này, tổ đạo diễn cùng các khách mời đều bật cười, Phù Hi Dương cũng lau nước mắt ở khóe mắt, hướng di động tới phía Nguyễn Đào, "Thêm bạn tốt nha, tôi nhất định sẽ trả tiền cho cô."
Nguyễn Đào cười với cô ấy.
Các nàng đều hiểu trọng điểm không phải mấy vạn đồng tiền kia, Nguyễn Đào căn bản không thèm để ý.
Hiện tại Phù Hi Dương cũng không để ý, nhưng mà các nàng đều để ý quá khứ, Phù Hi Dương và Nguyễn Đào đều phải dùng mấy vạn đồng tiền kia, tạm biệt Phù Phán Đệ ở quá khứ.
Không cần xem cũng biết bão bình luận lại nổi lên CP của Phù Hi Dương và Nguyễn Đào, khách mời ở trường quay cũng không có cùng nhau trêu ghẹo nữa, Chu Túc Túc cũng rưng rưng nước mắt nhìn màn hình: "Đào Đào thật sự là một cô gái tốt bụng."
Ánh mắt Tô Mạn vẫn luôn ở trên người cô gái mặc váy nụ hoa hồng nhạt kia nhìn qua nhìn lại, cô rõ ràng nhất, Nguyễn Đào chính là người như vậy, ở trong đám người giống như là một mặt trời nhỏ, làm người ta nhịn không được muốn đặt ánh mắt vào người nàng.
Mặt trời nhỏ như vậy luôn mạnh dạn bước vào trong bóng tối, lại không có bất kỳ chút u ám nào có thể lưu lại dấu vết ở trên người nàng.
Nàng giống như là mặt trời ấm áp lộng lẫy nhất mùa đông, lại như là hoa đào tháng ba, có thể nắm tay người ta đi ra khỏi thời điểm tối tăm nhất.
Tô Mạn cũng đã từng vì một cô gái ở dưới chân cầu vượt, mỗi ngày đều nhảy nhót ngang qua bên cạnh cô, nghe cô hát rất nhiều bài hát, còn mang đến cho cô những bông hoa không giống nhau.
Mỗi ngày Tô Mạn đều có thể nhận được những bông hoa khác nhau, hôm nay là bách hợp, ngày mai là một đóa hoa hồng, ngày sau nữa có thể là một đóa cát cánh, mỗi ngày đều khác nhau, Tô Mạn đều nhận lấy coi như báu vật.
Cô gái kia tặng hoa trên tay cho cô, cũng tặng một phần ánh mặt trời cho cô, sau này ở trong sự nghiệp diễn xuất của Tô Mạn cũng từng có thời điểm u tối, lại đều bởi vì một phần ánh mặt trời kia mà qua đi.
Không có gì to tát lắm, nàng còn có nhiều thứ chính mình muốn theo đuổi hơn, theo đuổi chỉ là bản năng của con người.
Tô Mạn kỳ thật cũng không khác gì Phù Hi Dương, đều là những người được ánh nắng vô tình của Nguyễn Đào sưởi ấm, bóng tối của các cô đều bị ánh sáng của nàng xua tan, lại mang đến cho các cô một khởi đầu mới.
Cô nhìn cô gái cười duyên dáng trên màn ảnh, trên mặt cũng nhiều một nụ cười ấm áp, Tô Mạn vẫn luôn theo hình tượng ảnh hậu lạnh lùng, ngoại trừ phim truyền hình và phim điện ảnh trên cơ bản không có biểu cảm dịu dàng như vậy, làn đạn sau đó đều bắt đầu điên cuồng.
【A a a tôi có tài đức gì mà có một ngày nhìn thấy Tô Mạn cười như vậy!】
【Nguyễn Đào xứng đáng! Phù Hi Dương cũng xứng đáng, con gái thật là quá ấm áp!】
【Hu hu hu Mạn Mạn của chúng ta cũng làm rất nhiều công việc từ thiện, đều là người có tấm lòng nhân hậu và mềm mại nha ~】
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT] [EDIT - HOÀN] Hôm Nay Lại Đang Trêu Chọc Mẹ Kế - Chước Chước
RomanceHôm nay lại đang trêu chọc mẹ kế - Chước Chước Nhân vật chính: Tô Mạn x Nguyễn Đào Edit: phuong_bchii