Chương 2. Trẻ con

290 22 1
                                    

Nàng chạy ngay tới chỗ hắn. Một cước đá vỡ viên đá gần như dày cả tấc. Chủy công tử cũng ngơ luôn rồi.

- Cô có phải người không thế. Sát thủ Vô Phong mới đúng không?

- Cái gì mà không phải người cơ? Nãy ta nhịn ngươi hơi lâu rồi nhé! Đồ thần kinh!

- Đồ thần kinh? Này cô biết mình đang nói gì không đấy.

- Biết thì sao nào. Nói với con gái như thế thật không chấp nhận nổi.

- Gì chứ. Ta là thắc mắc thật lòng thôi. Sao cô dám...

- Dám dám cái gì hả?

Nàng thuận thế cốc vào đầu hắn một phát. Thỏ con ngân ngấn nước mắt rồi. Nam nhân thật khó chiều. Nhất là người như hắn.

- Cô...

- Sao nào?

- Ca, cô ta bắt nạt đệ.

Cung nhị quả nhiên biết đùa thấy vậy liền lảng sang chuyện khác mặc kệ đệ đệ khóc tức tối.

- Lớn rồi đệ còn khóc. Ra thể thống gì nữa. Mau đem nương tử của đệ về Chủy Cung đi.

- Ca...

- Ta chạy về trước nhé.

Nói rồi nàng liền chạy đi. Tất nhiên là không phải chạy về Chủy Cung. Dù gì nàng cũng đâu biết chỗ. Có chạy là chạy về sự tự do của nàng kia kìa. Từ lúc còn ở Lý Gia nàng đã trèo tường để trốn ra ngoài chơi nếu bây giờ trèo được ra khỏi Cung Môn thì cũng coi như đi tham quan một chuyến thôi. Chuyện này ấy à? Với nàng dễ như cho.

- Ây yo, tường của Cung Môn cũng cao quá rồi đấy!( Hình như không hẳn là vậy...)

Đang lúi húi trèo thì chẳng biết từ lúc nào tên mặt cá chết ấy đã đứng từ dưới trông lên. Thì ra là thị vệ ở tháp canh gần đấy đã báo cho hắn. Tin đồn lúc này vang "hơi" xa. Thị vệ cũng biết nàng là người được Cung Viễn Chủy "phu thê giao bái" lúc nãy rồi. Vậy nên báo cho "phu quân" của nàng coi như cũng không sai. Viễn Chủy đang nước mắt ngắn nước mắt dài. Nghe vậy thì vui lắm. Cơ hội trả thù của hắn tới rồi. Thực sự trẻ con quá độ.

- Hừ, cô biết tay ta.

Vậy là có cảnh như bây giờ đây.

- Tường thành cao như vậy nếu cố chấp nhảy xuống e rằng cũng không ổn. Tuy không chết nhưng chắc chắn gãy chân hay tay gì rồi đây. Mà ở đây thì không có dao. Lỡ nhiễm trùng thì đi tong. Có cáp không nhỉ. Giờ mà bắn được qua cái cây lớn bên kia là ngon rồi.

- Cáp đây.

- Ồ, cảm ơn nhé.

Nàng bỗng dưng khựng lại. Có gì đó sai sai. Bất thần nàng liền nhìn xuống.

- Cung...Cung Viễn Chủy?!?

- Sao nào là ta đấy bất ngờ lắm à?

Hắn nở một nụ cười nham hiểm nhìn nàng.

- Sao ngươi lại ở đây?

- Không gọi Chủy công tử nữa sao?

- Ngươi....

Hắn giựt mạnh sợi dây cáp khiến nàng ngã nhào xuống.

- Chết rồi!

Nhưng nàng không chết nàng nằm gọn trong vòng tay của hắn. Chính hắn cũng đang ngẩn ra đây. Lần đầu tiên nàng được nhìn gần tới vậy. Đôi mắt cún con tròn xoe, đôi mi dài hơi ướt do nước mắt, chiếc mũi thẳng, đôi môi nhỏ nhắn. Vóc dáng cao lớn hoàn hảo, thật ấm áp. Có thể gói gọn trong hai từ tuyệt mĩ. Nam nhân Cung Môn trổ mã cũng đẹp quá rồi. Nàng cũng đâu vừa. Nước da trắng sứ. Đôi mắt sắc bén, mũi thanh tú. Khuôn miệng hồng hào dễ thương. Không kém cạnh là bao. Hơn nữa thứ mà hắn để tâm đến nàng không chỉ là mùi hương mà còn là dung nhan này nữa. So với các tân nương khác dù có chung một bộ đồ nhưng phong thái này lấn át người quá rồi. Hai mắt cứ nhìn nhau như bị mê hoặc. Cung nhị, Cung tứ nghe tin "Phu nhân Chủy Cung" định trèo tường bỏ trốn thì lật đật chạy đến xem. Nào ngờ thấy được cảnh đệ đệ suốt ngày nói không hiểu chuyện nam nữ này đang ôm "phu nhân" thì sốc không nói lên lời. Khoảng hai phút sau thì Kim Phồn và Tử Thương chạy tới. Vậy là bốn người chết trân nhìn Viễn Chủy và nàng. Tới giờ nàng mới biết họ đang ở đây.

Độc Hay Không Độc? / Bạn × Cung Viễn ChủyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ