Chương 7: Thịt hầm măng

74 8 2
                                    

Chương 7: Thịt hầm măng

Editor: Gracie

Chợ sáng ở trấn Lũng Thủy nằm bên bờ sông Thừa Minh, trời vừa qua canh năm, người từ khắp các làng, các thôn đã vội vã kéo xe, chèo thuyền hay gánh hàng từ cửa thành đến đây.

Cha Phương đội nón cói, khoác áo tơi đong đưa mái chèo, thuyền ô bồng phá sương mù, chậm rãi đi ra. Trong sương mang theo hơi ẩm, A Hạ ngồi ở trong khoang thuyền, tay cầm lò sưởi tay, từ cửa sổ khép nửa nhìn xem bên ngoài.

Đường sông Minh Nguyệt rất rộng, hai bên là những dãy nhà thủy các, ngẫu nhiên có mấy nhà gần nhau sẽ dựng một cây sào tre dài từ cửa sổ nhỏ bên này bắt sang bên kia, trên đó phơi một tầng quần áo hoa, nước nhỏ giọt xuống phát ra tiếng "tách", bắn trở lại sông.

Càng đến gần chợ sáng, thuyền đánh cá cũng dần dần nhiều lên, khi đi qua dưới vòm cầu, mái chèo thuyền này có thể va chạm với mái chèo thuyền kia, lúc này bọn họ thường sẽ bắt chuyện, trò chuyện phiếm một lúc.

A Hạ nằm sấp trên cửa sổ, nghe người ngư dân kể sáng nay ông ta đã bắt được những cá gì, ông ta cũng không quan tâm bán được nhiều ít, chỉ cần đổi được vài đồng xu mua một bình rượu trắng, rồi nhờ bà bạn già chiên một đĩa cá nhỏ, rang cho thơm giòn, lại hâm nóng rượu lên.

Cha Phương cười lay mái chèo, trả lời ông ta một câu, "Lão trượng thật biết cách sống."

Cuộc sống của người dân ở trấn Lũng Thủy, không gì khác ngoài coi sông nước là quê hương, mái tranh là nhà ở, canh cá và cơm gạo là bữa ăn thường ngày.

Một đường đi về phía trước, sương sớm bay lên hòa cùng những áng mây trắng như bụng cá, bóng dáng của chợ sáng cũng dần hiện ra.

Cây liễu hai bên bờ treo đầy những chồi non còn chưa trổ, bên cạnh cầu Mân dựng một cây cột được đánh bóng, trên đó buộc một lá cờ hiệu màu xanh, bị gió thổi bay phấp phới.

A Hạ xách theo giỏ tre nhỏ, cha Phương neo thuyền lại rồi dẫn nàng bước lên bậc thang lên bờ. Ở mép bờ có một tấm ván gỗ cũ màu đen sẫm, trên đó bày một hàng rau chân vịt xanh tươi. Một ông lão mặc áo vải xanh đen có mụn vá dựa vào trên thân cây, con lừa nhỏ được buộc bên cạnh còn muốn thò lại gần ăn rau, bị ông lão đánh cho một cái.

Rau chân vịt vào mùa xuân được mưa phùn xối hết đợt này đến đợt khác, cũng không sợ sương lạnh. Cha Phương dừng chân lại, ngồi xổm xuống chọn lựa, thấy rau quả thực không tồi, liền nói: "Lão trượng, lấy ba bó này."

Rau chân vịt đã được bó sẵn ở nhà bằng cọng rơm, bán không được giá mấy, một bó chỉ có hai đồng xu, bỏ vào túi phát ra tiếng kêu.

Cha Phương đặt rau chân vịt dựng thẳng trong giỏ tre, A Hạ khẽ nhướng mày, "A cha, rau chân vịt nấu cùng với đậu phụ ạ?"

"Không, làm cho các con món canh rau chân vịt nấu với chả cá, là ta học được từ phụ bếp khác đó," cha Phương lắc đầu, lại vui vẻ nói: "Buổi tối mời mấy đứa Sơn Nam, Hiểu Xuân đến nhà ăn cơm."

Hắn ta yêu ai yêu cả đường đi, chỉ cần là mấy đứa trẻ chơi thân với A Hạ, hắn ta đều sẽ nhiệt tình tiếp đãi, mời chúng đến nhà chơi và ăn cơm. Vì cha mẹ Phương hào phóng, nên mười mấy năm qua người của mấy nhà qua lại với nhau giống như thân thích thực sự.

Nhà Nơi Trấn Nhỏ - Hủ Nguyệt Thập NgũNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ