Chương 21: Hội chùa (Thượng)

23 4 0
                                    

Chương 21: Hội chùa (Thượng)

Edited by Gracie- Quả dứa có gai

Đêm qua sau khi về nhà, A Hạ ngủ một mạch đến trưa mới dậy, lại bị mẹ nàng mắng cho một trận. Hai ngày này nàng bị giữ ở nhà, cùng mẹ làm quạt giấy và ô giấy dầu. Đến lúc đó có thể mang tới hội chùa để bán, tranh thủ làm càng nhiều càng tốt.

Mãi tới khi A Hạ mài đến mức đầu ngón tay cũng sắp bị chai, thì ngày hội chùa mới tới, cuối cùng cũng không cần dán mặt quạt nữa, trời vừa tối nàng đã nằm lên giường đi ngủ. Không cần ai gọi, canh năm vừa đến là lập tức thức dậy.

Mẹ Phương đang thu thập đồ đạc ở bên dưới không khỏi buồn cười, "Con đó, ngày thường bảo con dậy sớm thì cứ nằm ườn mãi, giờ có chuyện náo nhiệt để xem, lại không ngủ được rồi."

"Còn không phải do hai tháng mới có một lần sao ạ, nên hôm nay con dậy sớm một chút cũng đâu hề gì."

A Hạ trả lời một cách đúng lý hợp tình, chỉ là vẫn luôn ngáp liên tục không ngừng. Mẹ Phương thấy vậy liền nói: "Lên thuyền rồi lại chợp mắt một lát, bữa sáng đến hội chùa ăn."

"Vâng."

Cả nhà, trừ Phương Giác, đều đi ra ngoài, người ôm chậu gỗ, kẻ kéo theo rương, bọn họ còn cố ý đi nhẹ nói khẽ, thế nhưng vừa ra khỏi cửa, họ mới phát hiện bên ngoài nhà nhà đều đã thắp sáng đèn.

Ngày thường vào lúc canh năm, con đường này rất quạnh quẽ, thỉnh thoảng chỉ nghe được vài tiếng mèo kêu, chó sủa, song nửa cái bóng người cũng chẳng nhìn thấy.

Nhưng lúc này, lũ trẻ con đang nhảy nhót ở đằng trước, người lớn thì tay xách nách mang đủ thứ đồ đạc, từng chuyến từng chuyến vận chuyển ra ngoài, các cửa lớn đối diện phố đều mở toang, vọng ra một loạt những tiếng nói cười rôm rả.

Bọn họ vừa ra ngoài đã có hàng xóm dụi mắt chào hỏi, "Đại Phúc, các ngươi cũng dậy sớm thế à? Định bán cái gì vậy?"

Cha Phương dừng lại, đáp lời: "Mấy thứ đồ kia của ta khó mang theo, nên cũng không bán gì. Chỉ là Tiểu Cần và cha ta làm được kha khá ô và quạt, với vài món đồ chơi gỗ, nên chúng ta cùng đi phụ bán, tiện thể nhìn xem có gì tốt thì mua."

"Ôi dào, đúng vậy đấy, vì mấy thứ này mà ta đã phải dậy từ lúc canh ba, mấy người bọn ta bận rộn mãi đến giờ mới xong."

Người nọ vừa đi vừa nói chuyện, thi thoảng lại có vài người hàng xóm bên cạnh phụ họa. Càng tiến về phía sông Minh Nguyệt, càng có nhiều người theo sau.

A Hạ nhìn qua, sông Minh Nguyệt vốn có đường sông khá rộng rãi, nhưng giờ đây lại chật kín những thuyền bè lớn nhỏ khác nhau, đầu chạm đầu, đuôi chạm đuôi, nếu muốn đến được thuyền nhà mình, bọn họ phải đi qua đầu thuyền của những người khác.

Ông nội chẹp miệng, "Mọi người đều tranh nhau tìm chỗ đẹp đây mà, đến lúc đó e là đường thủy sẽ bị ùn tắc thuyền bè mất."

Cảnh tượng như này, ngoài hôm nay ra, thì cũng chỉ có khi đua thuyền rồng vào Tết Đoan Ngọ hay ngày đoàn viên cuối năm mới có thể nhìn thấy.

Nhà Nơi Trấn Nhỏ - Hủ Nguyệt Thập NgũNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ