~ CHƯƠNG 88 ~

113 2 0
                                    

Về đến tiểu khu Kim Hải, vừa vào cửa, La Tây dẫn theo Bạch Tổng đi ra, cười nói: "Về rồi sao?"

Đồng Kỳ nhìn Liêu Thành Xuyên, gật đầu: "Dạ, về rồi ạ."

La Tây cầm lấy áo khoác trên tay con trai, lại cầm túi xách trong tay Đồng Kỳ, Đồng Kỳ sao dám để bà càm, lập tức cầm áo khoác đi, nở nụ cười: "Con cầm vào là được rồi, không dám làm phiền dì."

La Tây nở nụ cười: "Còn gọi dì sao?"

Đồng Kỳ chợt dừng lại, Liêu Thành Xuyên nhỏ giọng nhắc: "Gọi mẹ..."

Đồng Kỳ trong phút chốc cảm thấy bị mắc kẹt, nhưng thấy dáng vẻ vui vẻ dịu dàng của La Tây, cô mấp máy môi, nói: "Mẹ!"

La Tây cười tươi tắn, khoác tay Đồng Kỳ: "Ấy, khoảng thời gian này phải làm phiền hai đứa một chút, qua giai đoạn này mẹ lại dọn đi, nhà chúng ta rất ít khi ở cùng nhau. Mấy năm trước mẹ với ba Thành Xuyên luôn bay khắp nơi, Thành Xuyên chỉ ở nhà một mình, mẹ không có chăm sóc nó chu đáo, khoàng thời gian này vừa vặn có thời gian, mẹ ở nhà nấu cơm nấu canh cho các con bồi dưỡng thân thể, kết hôn rồi, dù sao cũng phải sin con có đúng không?"

Đồng Kỳ nhất thời không biết nên gật đầu hay im lặng trầm mặc, đối với chuyện sinh con cô còn chưa nghĩ nhiều tới vậy, nhưng sự thật đã lãnh chứng cũng chính là đã kết hôn, trên pháp luật hai người đã là vợ chồng, phải sinh con cũng là chuyện bình thường, cô nỏ nụ cười: "Mẹ, mẹ không cần dọn đi đâu, mẹ ở đây cũng được, hơn nữa, nhà con ở sát bên vẫn bỏ không, nếu mẹ không chê tụi con ồn ào quá, con dọn dẹp lại, lúc đó mẹ đến căn bên cạnh ở là được."

La Tây nhìn cô gái trước mặt, trong lòng khen ngợi cô gái này thật biết cách ăn nói.

Bà với Liêu Trung Nguyên bay đi khắp nơi, gặp qua không ít thiên kim tiểu thư, không ít cô gái được chiều chuộng đến kiêu ngạo, người thật sự biết cách ăn nói đều là một ngàn người mới tìm được một người, La Tây nở nụ cười: "Được, đến lúc đó tính tiếp."

Một khi ly hôn, một mình bà, đương nhiên hy vọng sẽ ở cùng với con trai, mà muốn có một đứa cháu, để làm nửa đời sau của bà phong phú hơn chứ không phải giống như trước đây, cả trái tim chỉ đặt trên một người đàn ông, đến cả sự ấm ấp của gia đình cũng không có.

Đồng Kỳ cười: "Dạ."

Sau đó cô thuận tay tháo khăn quàng cổ xuống, Liêu Thành xuyên cầm lấy, mang vào trong nhà, La Tây kéo Đồng Kỳ ngồi xuống, nói: "Mẹ đi nấu cơm, hai đứa nghỉ ngơi đi, đã bận đến muộn như này."

Đồng Kỳ xắn ống tay áo, đi theo vào phòng bếp: "Con giúp mẹ nhé."

La Tay xoay người đẩy Đồng Kỳ ra ngoài, nói: "Không cần, không cần, mẹ làm, khó có dịp nấu một bữa cơm cho hai đứa, con đừng nhúng tay vào."

Đồng Kỳ bị đẩy ra ngoài, cũng không cố gắng kiên trì, trở lại phòng khách, cô ngồi xuống, lấy máy tính xách tay bên cạnh, mở ra xem.

Liêu Thành Xuyên đã thay bộ quần áo ở nhà, đi đến ngồi bên cạnh cô, gác tay lên lưng ghế phía sau Đồng Kỳ, cúi đầu ghé gần lại cô, nhìn bản đồ thiết kế bên trong, ngón tay trắng muốt nõn nà của cô trượt con chuột, nghiêng đầu hỏi anh: "Anh thấy như này thế nào?"

KHÔNG BIẾT SAO YÊU EM - BÁN TIỆT BẠCH THÁINơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ