Chap 12: Trả kèo ( H )

446 30 10
                                    

Neuvillette một phần tức giận, phần còn lại thấy thất vọng chính mình, sao có thể động dục vì Pheromone như vậy?

Đầu óc tuy rất tỉnh táo, nhưng bên ngoài lẫn bên trong anh đều rất khó chịu. Neuvillette nghiến răng, hất mạnh người kia đến đập cả đầu xuống nền nhà.

Neuvillette không quan tâm, toang mở cửa chạy thoát thì người kia níu chân lại, mặt dần méo mó đi, run giọng nói.

- Thư ký Jun: Ngài...ngài định đi thật sao..?

- Neuvillette: Bỏ ra!

Anh hất mạnh chân ra, tay không thể nào che nổi mùi hương kinh tởm đó len lỏi vào mũi.

- Thư ký Jun: Tôi...tôi sẽ đợi! Bao lâu cũng được!!

Hai hàng nước mắt trực trào ra, quỳ dưới chân anh nài nỉ van xin. Neuvillette thậm chí không cảm thấy thương xót, còn nghĩ người này tởm lợm đến mắc nôn.

Nhưng hoàn cảnh lại càng éo le hơn, khi dương vật của anh thật sự đã cương lên.

Neuvillette nhanh chóng chạy đi, anh muốn ở một mình, ở đâu cũng được. Nơi duy nhất anh nghĩa ra đầu tiên chính là nhà của Furina, chỉ có tiểu thư mới có thể thấu được tâm can tối tăm của anh.

Tiếng bước chân trên hành lang trống không, Furina đang tìm kiếm một thứ gì đó, điện thoại không ngừng sáng màn hình.

Bỗng lóe lên, cô vui mừng đến phải la to trên hành lang trống trãi, tạo ra tiếng vang khá ồn.

- Furina: A! Neuvillette!! Sao anh đến muộn thế, mọi người về mất rồi!

Tiểu thư vội vã chạy đến, không giấu nỗi sự phấn khích. Bóng người xa xa dần rõ ràng hơn, cô bước chậm lại cho đến khi đôi chân dừng hẳn đi.

- Furina: Ư...mùi..đừng có nói là?

Cô nheo mắt nhìn kĩ hơn, từ chân tóc đến đầu gối đều thấy qua. Tuy Furina chỉ là một beta, nhưng ở mức độ nào đó tùy cơ địa của mỗi người, có thể nghe thấy một Pheromone nhất định khi nó dày đặc. Nhất là chất dẫn dụ của kì phát tình.

Neuvillette bám cả người vào tường, thở nặng nhọc, nó dường như không chỉ là một hơi thở mà chỉ là một luồng khí nóng kèm theo Pheromone thoát ra từ mũi. Anh khó khăn thều thào.

- Neuvillette: Làm ơn, một phòng trống...nhanh lên.

- Furina: Ôi trời, anh mất lịch sự thật đấy!

Cô nói có phần giận dỗi, nhanh chóng kéo tay Neuvillette chạy trên hành lang nhằm tìm phòng dành cho khách duy nhất mà cô có. Thậm chí bản thân cũng quên đi mục đích hôm nay.

Cả hai chạy rất nhanh, chỉ nghe được tiếng gió khẽ rít bên tai. Rồi đột nhiên có một giọng nói vang lên làm hai người phải dừng lại.

"Đi đâu mà gấp thế?"

Cả hai quay ngoắt đầu nhìn theo bản năng, người đó dập tắt điếu thuốc còn đang dang dở trên tay, rồi tiện quăng vào sọt rác kế bên, đứng nhìn hai người đang thở không ra hơi.

Một mùi hương quen thuộc, nó không phải Pheromone mà chỉ đơn giản là một loại nước hoa đắt tiền được phủ trên người đối phương mà anh cũng đã từng thấy qua. Cho dù không nồng, nhưng nó đủ để khiến người đó có sự chú ý nhất định.

[ Neuvithesley ] Không Thể Như Vậy Được!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ