La Tại Dân bị tịt mũi đã nhiều ngày, nhưng giây phút này, như có một mùi hương cực nồng sộc thẳng vào khoang mũi cậu. Không khí mang theo mùi hương đặc quánh tràn lên đại não, khiến cậu cảm thấy chóng mặt buồn nôn, thậm chí còn suýt phun ra.
Hạc Vọng Lan cũng phát hiện sự khác thường của người nọ. Hắn buông lỏng tay ra, vừa xoay người cậu lại đã lập tức nhướng mày.
Theo động tác của Hạc Vọng Lan, luồng áp lực trên đỉnh đầu La Tại Dân cũng tan đi ít nhiều. Cậu chậm chạp đứng thẳng dậy, vuốt ngực, khóe mắt hồng hồng: "Muốn học gia sư thì nói năng cho đàng hoàng, đừng có động tay động chân... Buổi tối tôi có hẹn rồi, không đi chỗ cậu được đâu."
Thấy người nọ đỏ mắt, Hạc Vọng Lan đột nhiên nảy ra một suy nghĩ. Hắn vươn tay chống lên vách tường sau lưng đối phương: "Tôi bảo này, chắc cậu không phải Omega đâu nhỉ?"
Đầu La Tại Dân như sắp nổ tung thành một quả pháo hoa, sao trực giác của đám Alpha lại nhạy bén quá vậy?
Cần gì phải làm xét nghiệm sinh hóa ABO, để bọn họ ngửi là có kết quả chính xác 100% luôn rồi.
Dứt lời, Hạc Vọng Lan cúi sát lại, định ngửi mùi hương trên cổ La Tại Dân. Người kia nghiêng đầu né tránh theo bản năng. Phát hiện đối phương từ chối mình, Hạc Vọng Lan nhìn chằm chằm vào mắt cậu. Cứ thế, ánh mắt hai người giao chiến giữa không trung.
La Tại Dân lạnh toát cả người. Hạc Vọng Lan vô cùng bá đạo, bất cứ hành động chống đối nào cũng có thể khiến hắn nổi điên. Hơn nữa, việc cậu né tránh cũng thể hiện sự chột dạ, như thế rất dễ khiến đối phương đưa ra đáp án khẳng định trong lòng.
Nhưng thật không ngờ, lần này đại ca trường lại không hề có hành vi quá khích.
Hắn không nói nhăng nói cuội, cũng chẳng ra tay đánh người, chỉ dùng đôi mắt hoa đào xinh đẹp chăm chú nhìn La Tại Dân. Ánh mắt ngày càng mê man, cuối cùng hắn cũng không nhịn được nữa, ghé đầu lại gần hơn.
Giờ thì La Tại Dân đã nổ thành một chùm pháo hoa luôn rồi! Nhưng tốc độ phản ứng cực kỳ mau lẹ giúp cậu dán chặt lưng vào bức tường phía sau, bình tĩnh nói: "Một nụ hôn sẽ trao đổi 9ml nướt bọt và 300 triệu con vi khuẩn."
Ánh mắt mơ màng của Hạc Vọng Lan dần lấy lại ánh sáng, động tác đổ người về phía trước cũng dừng khựng lại, dường như lý trí của hắn đã trở về.
La Tại Dân vẫn tiếp tục nỗ lực bảo vệ bản thân, cậu lấy khăn giấy trong túi áo ra, xì mũi thật mạnh ngay trước mắt người đối diện.
Hạc Vọng Lan: "..."
-
La Tại Dân vứt cục khăn giấy đã vo tròn vào thùng rác, day cái mũi đỏ ửng, lên tiếng hỏi: "Sao cậu lại nghĩ tôi là Omega?"
Hạc Vọng Lan cười lạnh: "Đm, tôi cũng rất muốn biết đây." Nói xong, hắn lập tức quay người rời đi.
La Tại Dân cho rằng mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa, thản nhiên đi về phía chiếc xe đạp yêu quý của mình.
Hạc Vọng Lan đi xa mấy mét, vừa quay đầu đã thấy người nọ đang mở khóa xe. Hắn tức đến khó thở, bước tới đạp mạnh vào bánh xe của La Tại Dân, quát: "Lăn tới đây ngay!"