Chương 29

36 4 1
                                    

Editor: Sa Hạ

Tiêu Chước đứng ở ngoài cửa ngây ngốc.

Giữa mùi thúi nồng nặc, từng câu nói của đồng môn theo gió nhẹ nhàng truyền tới, mỗi một câu đều nhảy disco trên dây thần kinh yếu ớt của Tiêu Chước.

"....... Bên trong nó có màu vàng? Cái độ cứng này?"

"Để ta nếm thử một chút, ân.....Vị mềm mại, nhưng không biết có phải nhai không kỹ hay không mà cảm thấy có nhút nhão nhão dính dính, nhưng là.....Ăn vào thật sự không nghe thấy mùi thúi như vậy, có một vị lạ độc đáo."

"Tiểu sư đệ, sống trên đời cũng nên nếm thử một thứ gì đó mới mẻ, ngươi thật sự không nghĩ nếm thử một chút sao?"

Màu vàng...... Nhão dính dính.....

Con sói lảo đảo lui về phía sau hai bước, trong thời gian ngắn, hắn dường như không muốn nhận những người bên trong là đồng môn của mình.

Cho nên các người chỉ vì muốn nếm thử những thứ mới mẻ, chính là.....Quyết định ăn phân sao?

Trong đầu Tiêu Chước một mảnh hỗn loạn.

Hắn nghĩ hiện tại hắn lặng lẽ rời đi và giả vờ như không có chuyện gì, sau này mọi người vẫn sẽ là đồng môn, trước hết vẫn nên nghĩ biện pháp chết thử một lần nữa để xem hắn có thể sống lại thế giới bình thường trong trí nhớ hắn trước khi hắn trọng sinh hay không, thì Ngu Khuyết từ bên trong đây cửa ra.

Nàng cầm một khối vật thể không rõ màu vàng.

Lúc này, Tiêu Chước cảm thấy chính mình dị thường bình tĩnh.

Tin tức tốt, cái kia không phải là phân!

Tin tức xấu, Ngu Khuyết nhìn thấy hắn, lập tức kinh hỉ chạy tới, vừa giơ cái vật thể lạ trong tay về phía trước, một bên la hét muốn chia sẻ đồ tốt cho nhau!

Thứ tốt chết tiệt!

Mặc kệ thứ kia là cái gì, hắn tuyệt đối không chấp nhận cho thứ kia vào trong miệng mình!

Khứu giác của Yêu tộc nhạy bén hơn so với người bình thường, mùi thúi càng lúc càng gần.

Tiêu Chước co giò bỏ chạy!

Ngu Khuyết ở phía sau khổ sở nói: "Tiểu Cáp, chẳng lẽ ngươi không không ăn sao?"

Hắn muốn ăn cái rắm!

Tiêu Chước cũng không quay đầu lại.

Ngu Khuyết ở phía sau ra vẻ: "Tiểu Cáp cư nhiên cự tuyệt ta, ta đau khổ tột cùng!"

Bước chân của Tiêu Chước dừng lại.

Ngu Khuyết kinh hỉ: "Tiểu Cáp! Ngươi đã nghĩ thông rồi sao!"

Tiêu Chước không nghe Ngu Khuyết nói, hắn chậm rãi quay đầu, chớp mũi hơi kích thích, gương mặt dần dần trở nên nghiêm túc.

Bên trong mùi thúi kia, có một mùi hương quen thuộc như có như không truyền tới.

Cho dù có xuống địa ngục, hắn tuyệt đối không quên mùi vị này.

Tiêu Chước theo bản năng lần theo mùi hương này đi tới, vẻ mặt càng trở nên nghiêm trọng.

Nếu hắn nghe không sai......Là mùi của người đó.

XUYÊN THƯ: TA CHO RẰNG TA CẦM KỊCH BẢN CỨU RỖINơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ