7.

450 23 0
                                    

Đối mặt với Becky Armstrong, Freen Sarocha Chankimha đứng lên, đi lên phía trước, đôi boot ngắn màu xám đậm chỉ cách đôi boot của Becky Armstrong chưa tới 10cm, "Bác sĩ Armstrong, đã lâu không gặp."

Becky Armstrong nhìn cô, Freen Sarocha Chankimha là loại người dù mặc bộ quần áo trẻ trung nhưng loại khí chất trời sinh của cô vẫn khiến người ta không thể bỏ qua, vừa cường thế vừa kiêu ngạo.

"Sao cô lại ở đây?" Becky Armstrong hỏi, khi nhìn thấy hạc giấy trên bàn, trong đầu nàng chỉ có dấu chấm hỏi.

Người bị bao phủ bởi ánh đèn sân khấu như Freen Sarocha Chankimha, nhìn thế nào cũng không giống như là có thể kiên nhẫn ở chỗ này cùng với một lão nhân mắc chứng mất trí nhớ, hơn nữa, Becky Armstrong rất chắc chắn rằng cô không biết Wiliam lão sư.

Nàng vừa dứt lời, Freen Sarocha Chankimha còn chưa trả lời, Wiliam lão sư ở bên cạnh đã kéo tay nàng, ở trong lòng bàn tay nàng làm bộ đánh một cái.

"BecBec, bạn của con từ xa tới, sao con lại không chào đón nàng như vậy?" Wiliam lão sư bất mãn nói.

Becky Armstrong mấp máy môi nhìn Wiliam lão sư, không biết phải giải thích thế nào với ông rằng nàng và Freen Sarocha Chankimha không phải là bạn bè.

Nhưng lời này còn chưa nói, Freen Sarocha Chankimha đã đi tới, đặt một con hạc giấy vào tay của Wiliam lão sư, thay Becky Armstrong giải thích: "Wiliam lão sư, BecBec không có ý như vậy, hôm qua là cô ấy chủ động gọi điện thoại mời con đến thăm người nha! Người đừng hiểu lầm cô ấy!"

"Thật sao?" Wiliam lão sư yên tâm, vỗ vỗ bàn tay đang kéo tay Becky Armstrong, sau đó làm ra động tác khiến hai người đều kinh ngạc, ông đem tay nàng đặt vào lòng bàn tay cô, như là dặn dò nói: "Vậy sau này, con phải đối xử tốt với nàng. Thật ra nàng rất nhút nhát, rất hay khóc, nhờ con chăm sóc nàng nhiều hơn! Nhưng nàng học rất giỏi, nếu con có chuyện gì không hiểu có thể hỏi nàng."

Becky Armstrong nghe được những lời này, hốc mắt nóng lên, một màn này làm cho nàng không biết nên khóc hay nên cười.

Bàn tay của Wiliam lão sư vẫn ấm áp như xưa, nhưng bây giờ nắm lấy đôi tay thon dài của mình, lòng bàn tay còn nóng hơn cả ấm áp, thậm chí khiến nàng cảm thấy nóng vô cùng.

Becky Armstrong hơi tránh thoát, muốn rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay của Freen Sarocha Chankimha, lại không ngờ đối phương dùng lực, xuyên qua ngón tay nàng, cùng nàng mười ngón giao triền.

"Vâng, con nhớ rồi, Wiliam lão sư, sau này con nhất định sẽ chăm sóc BecBec thật tốt, không để người phải lo lắng!"

Bên tai vang lên lời nói trịnh trọng của Freen Sarocha Chankimha, nàng gần như không biết được đối phương đang diễn trò hay là thật lòng.

*

Freen Sarocha Chankimha bị Becky Armstrong kéo ra khỏi phòng bệnh.

Đứng trước sân, sắc mặt của Becky Armstrong có chút khó coi, nàng nhìn vẻ mặt thản nhiên của cô, cau mày hỏi: "Freen tiểu thư, cô tới đây để làm gì?" Nàng không tin là hôm qua mình bị mộng du gọi điện thoại cho Freen Sarocha Chankimha, mời đối phương hôm nay tới viện dưỡng lão.

[FreenBecky] Ôn Nhu Ái NhânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ