Chương 23: Hình xăm

234 25 0
                                    

"Tiểu Thái tử tiền triều thật quá khó hầu!"

・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・


Vì vết thương cũ tái phát, cộng với việc cánh tay bị nghiệt đồ cắn trúng, nên sau khi về phủ, Vệ Chiêu thay áo ngủ rộng rãi, khoác thêm áo choàng bằng gấm bạc, hắn ngồi sau án thư, chỉ dùng một tay để xử lý công vụ.

Lúc Chu Thâm cầm tờ khai bước vào, thị vệ đang đứng bên cạnh dâng trà.

Chu Thâm vốn tỉ mỉ, ông liếc nhìn màu sắc nước trà, quả nhiên lại nấu quá lửa, tỉ lệ trà và nước cũng có vấn đề. Đám người thô kệch trong quân doanh này chỉ biết phá hoại trà ngon.

Vệ Chiêu hơi khát, tiện tay cầm chén trà định uống, nhưng vừa đưa mũi sang đã ngửi thấy một mùi cháy khét khó chịu ẩn trong màu xanh của nước trà. Hắn lắc đầu, bất đắc dĩ đặt xuống. Thị vệ thấy vậy, sợ hãi đứng một bên xin lỗi, vội vàng thay trà mới.

"Thôi, lấy một chén nước trắng là được rồi."

Mặc dù trong quân doanh hắn là người ban lệnh nghiêm khắc, hành động quyết đoán, nhưng Vệ Chiêu không muốn trách phạt thuộc hạ chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt này. Họ đều là chiến sĩ, chỉ cần dũng mãnh giết địch trên chiến trường là đủ, không cần thiết phải học những việc lặt vặt như pha trà nấu cơm.

Mà Chu Thâm thì không nghĩ vậy, trong lòng rất bất mãn.

Ông biết Hầu gia thương lính như con, không nỡ trách móc bọn họ về chuyện này. Nhưng ông cũng hiểu, Hầu gia vốn sinh ra trong gia đình quyền quý, bản chất là người rất coi trọng chất lượng cuộc sống và có sở thích thanh nhã. Chẳng hạn như Hầu gia vô cùng khắt khe về trang phục và đồ dùng ăn uống, từ áo trong đến áo ngoài, từ cổ tay đến cổ áo đều phải làm tinh xảo sạch sẽ, không được có bất kỳ vết nhăn nào. Ngay cả trong quân doanh, Hầu gia vẫn giữ thói quen mỗi ngày tắm ít nhất một lần. Hơn nữa cũng không thường xuyên tụ tập với chúng võ tướng, mà thích giao lưu với các văn sĩ đến kinh thành du học, bàn luận về cầm kỳ thi họa, thi thư lục nghệ và tài thư pháp độc đáo.

Một vị Hầu gia tính tình sắt đá mà vẫn giữ được nét nho nhã như vậy, lúc bị thương làm việc, đáng lẽ phải có một mỹ nữ ở bên chăm sóc, nâng khăn sửa túi. Đám thị vệ này người nào người nấy đều thô kệch, chẳng hiểu gì về hầu hạ người khác.

Nhưng sự thật là trong phủ Định Bắc hầu rộng lớn, ngoài Vệ lão phu nhân và hai bà hầu chăm sóc lão phu nhân, căn bản không thể tìm thấy thêm một nữ nhân nào khác.

Từ khi Hầu gia về kinh, đám người mai mối đến cầu hôn với lão phu nhân gần như đã giẫm nát bậc cửa, những tiểu thư quý tộc trong thành mỗi ngày chờ trước cửa phủ để "tình cờ gặp" Hầu gia nhiều không đếm xuể. Nhưng không hiểu sao, Hầu gia chẳng để mắt đến ai, mỗi lần gặp mấy tiểu thư yêu kiều kia, ánh mắt hắn cứ như một thanh kiếm lạnh lẽo, có vài người còn bị dọa khóc ngay tại chỗ.

Còn Cố công tử và Lưu công tử cùng tuổi với Hầu gia, con cái đều đã chạy nhảy đầy nhà, phu nhân của Cố công tử năm nay còn đang mang thai đứa thứ ba. Mà Hầu gia nhà ông, đừng nói là vợ, ngay cả một thiếp thất đàng hoàng cũng không có. Ban đầu Vệ lão phu nhân cũng lo lắng, nhưng suốt mấy năm qua bà cũng dần chấp nhận số mệnh, còn mở rộng phạm vi chọn cháu dâu từ nhóm tiểu thư khuê các sang những công tử quý tộc trong thành.

[OG] Hôm Nay Thái Tử Bị Phế Chưa - Nhược Lan Chi HoaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ