Chap 8

1.5K 87 1
                                    


Sáng hôm sau. Người ta đã thấy một người con trai dáng người gầy yếu nhưng ánh mắt rất kiên cường đang lao người trên đường đua đỏ.


Jinyoung ra sức chạy nốt quãng đường mà hôm qua còn bỏ dở.

- Đại tỉ!

Bước chân của Jinyoung chợt khựng lại rồi hướng mắt về phía tiếng gọi.

Junho dáng người cao mảnh, mặc bộ quần áo adidass màu trắng, cổ tay có đeo một chiếc băng rô cùng hãng. Có thể nói cậu chàng này cũng được xếp vào hàng cậu ấm. Vậy mà lại chịu dưới chướng của Mark. Cậu ta đi đến trước mặt Jinyoung rồi nhoẻn miệng cười thân thiện. Jinyoung cũng biết là lúc nào cậu ấy cũng thân thiện và hiền hòa như vậy. Khác hẳn với Mark.

- Anh gọi em là Junior đi.

Junho nhoẻn miệng cười kéo tay Jinyoung vào chiếc ghế gần đó. Đưa cho Jinyoung chai nước rồi Junho mới nói:

- Tôi vẫn thích gọi là đại tỉ hơn.

Jinyoung chu môi vẻ bất lực nhìn rất đáng yêu. Vẻ sắc sảo nơi đôi mắt mất đi được phần nào.

- Đại tỉ chạy thể dục hả?

Jinyoung lắc đầu trở lại với vẻ trầm tĩnh:

- Chạy cho Mark!

- Cái gì? Đại tỉ chạy từ hôm qua đến giờ sao?

- Tất nhiên là không. Hôm qua em mới chạy được 2000 mét.

Junho ra chiu nghĩ ngợi rồi cậu đứng dậy nói:

- Vậy để tôi chạy hộ đại tỉ.


Jinyoungvội can ngăn:


- Không cần đâu. Như thế thì Mark sẽ nổi giận.

Nghe đến đây Junho chợt thở dài:

- Thực ra tôi cũng không hiểu đại ca nghĩ gì mà bắt đại tỉ làm như vậy?

- Là do anh ấy ghét em.

Junho mở to đôi mắt ngạc nhiên:

- Sao đại tỉ lại nghĩ vậy? Đại ca không phải như thế đâu.

Junho cụp đôi hàng mi dài xuống. Cậu thở dài rồi đứng dậy nói:

- Em phải tiếp tục chạy đây. Chốc nữa còn về lớp học.

Rồi không để Junho nói gì thêm Jinyoung đã chạy nhanh ra đường chạy. Cậu không muốn nghe bất cứ thứ gì từ Mark nữa. cậu chỉ biết rằng hắn là một con người máu lạnh nhất trên thế gian này.

Khi chạy Jinyoung vẫn có thể nhìn thấy Junho Ngồi ở ghế đó. Cậu ta ngồi đó làm gì? Mặt trời đã dần lên cao. Có lẽ cũng đã đến giờ học. Jinyoung dừng lại thở dốc rồi bước về phía chỗ để cặp của mình. Khi vừa nhấc được chiếc cặp lên thì Junho đã giữ tay cậu lại nói nghiêm túc:

- Đại ca rất tốt với đại tỉ.
Jinyoung phớt lờ câu nói đó. Cậu bước đi coi như không nhìn thấy Junho. Nếu hắn tốt thì đã không dày vò tinh thần và thể xác cậu như thế này.

Jinyoung bước về lớp trong ánh nắng vàng.

Junho đứng lặng người ở chỗ cũ. Cậu nhìn Jinyoung  bước đi một cách kiên cường. Khác hẳn với những người khác mà cậu đã từng gặp. Trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp. Junho khẽ cụp đôi mắt xuống thở dài. Cậu đang cố kìm nén tất cả. Kìm nén tia sáng đang le lói, kìm nén cảm xúc đang trào dâng. Phải rồi, đó là người mà đại ca yêu thương nhất. Rồi Junho quay gót bước đi. Cậu khẽ lẩm bẩm:

- Đại ca! Anh nhất định phải tốt với Jinyoung.

Jinyoung bước vào lớp thì yugyeom đã kéo tay cậu lại hỏi:

- Nói cho tớ biết có phải cậu và Mark xảy ra chuyện gì phải không?

Jinyoung thản nhiên:

- Không có chuyện gì đâu. Anh ấy là bạn hồi nhỏ với tớ. Thế thôi.

yugyeom thoáng chút nghi ngờ nhưng cũng không hỏi gì thêm vì biết có hỏi thêm cũng chẳng nhận được một câu trả lời thích đáng.

Khi cho cặp vào ngăn bàn tay Jinyoung thoáng chạm phải một vật gì dó. Cậu lôi nó ra và ngạc nhiên khi đây là một bữa sáng nhẹ. Jinyoung quay sang Yugyeom hỏi:

- Của cậu à?

- Không. Mình ăn rồi.

Jinyoung nhìn chăm chú vào bữa sáng. Rồi trong người có cảm giác như có ai đó đang theo dõi mình. Jinyoung hướng mắt ra cửa sổ và...

Mark bị nhìn bất ngờ nên không kịp tránh. Cậu chỉ biết đứng trân trân ở đó nhìn Jinyoung. Rồi cậu bỏ đi.

Jinyoung đuổi theo dáng người cao lớn kia. Cậu không hiểu hắn làm thế này là có ý gì nhưng cậu không muốn ăn đồ của hắn.

- Mark huyng!

Tiếng gọi của Jinyoung khiến Mark khựng lại. Cậu không quay người lại mà chờ câu nói của Jinyoung. Thực ra cậu cũng không biết vì sao phải trốn tránh , có lẽ là dày vò cậu quen rồi bây giờ chuyển thành chăm sóc có phần ngượng ngùng và không quen.

Khi Jinyoung bước đến gần. Cậu hé môi ra nói chưa được nửa câu thì Junho từ đâu nhảy ra khoác vai Mark và nói:

- Đại ca. Mua đồ ăn sáng cho đại tỉ đấy hả?

Mark bị Junho nói thế chợt quay người lại nhìn Jinyoung đầy vẻ lúng túng:

- Cái gì? Tôi mà phải dỗi hơi mua cho cậu ấy sao?

Jinyoung khó hiểu nhìn bữa sáng rồi lại nhìn Mark. Hắn ta bị làm sao thế? Rõ ràng là...
- Đây không phải là anh mua sao?

- Tôi còn nhiều việc phải làm. Tôi đi trước.

Mark đi mất để lại Junho và Jinyoung đứng ngẩn ngơ một mình. Cả hai đều không hiểu Mark hôm nay xảy ra chuyện gì mà lại trở lên như vậy. Thường ngày hắn ta là một người lạnh lùng sắt đá, coi trời bằng vung, đối với ai cũng không bao giờ ngượng ngùng như thế này. Chẳng lẽ qua một đêm, người ta có thể thay đổi đến vậy hay sao?

- Đại tỉ. Chắc chắn thứ này là đại ca mua rồi.

Jinyoung cũng gật gù:

- Em cũng nghĩ thế.
Rồi như nhớ ra được cái gì đó. cậu nói tiếp:

- Nhờ anh chuyển giúp em bữa sáng này lại cho Mark.

Junho ngạc nhiên:

- Sao lại chuyển lại?

- Em không muốn ăn.

Junho thở dài:

- Đại tỉ à? Đại ca đã lạnh lùng rồi bây giờ đến tỉ cũng sắt đá hay sao?

- Em thật sự....

Nói đến đây Jinyoung chợt dừng lại. Cậu không biết có nên nói nốt vế sau không?

- Thật sự làm sao?

Jinyoung ngập ngừng:

- Thật sự rất ghét Mark.

Junho tựa người vào lan can ngẩng mặt lên thở dài. Rồi cậu nói mông lung:

- 3 năm trước tôi cũng giống đại tỉ. Nhưng ba năm sau thì lại khác.

Jinyoung chợt tò mò:

- Khác như thế nào?

- Tôi là con trai duy nhất trong gia đình được bố mẹ nuông chiều từ bé nên có chút tự cao tự đại. Rồi một lần gặp Mark. Khi anh ấy đang trong tình trạng say không biết trời đất là gì. Tôi và "binh đoàn bão đêm" của mình nổi hứng trêu một người say như anh ấy. Để đến khi tôi là thằng đầu tiên xông vào trước thì đã bị anh ấy đánh cho một cú chí mạng. Đại tỉ biết đấy, một con người kiêu ngạo như tôi chắc chắn sẽ không phục rồi. Tôi ra lệnh cho tất cả cùng xông vào đánh Mark huyng...

Jinyoung lo lắng:

- Thế anh ấy có làm sao không?

Junho đưa đôi mắt nhìn Jinyoung rồi nheo lại thành hình trăng khuyết:

- Đấy! Đâu phải đại tỉ ghét đại ca. Còn lo cho đại ca nữa kìa.

Jinyoung đỏ mặt quay đi nói:

- Được rồi! Anh kể tiếp đi.

- Đại ca tất nhiên là bị đánh cho bầm dập rồi. Nhưng anh ấy là một người như thế nào chắc đại tỉ cũng biết nhỉ?

- Chắc chắn sẽ không phục và chửi bới, anh ấy là một người gan lì.

Junho giơ ngón tay cái của mình lên:

- Đại tỉ hiểu đại ca hơn tôi rồi đấy. Đại ca chửi rất sắc, chúng tôi tức đến sôi máu mà không làm gì được. Đánh thì cũng đánh rồi, giết người thì không thể, chửi cũng không lại anh ấy. Cuối cùng chúng tôi tự kháo nhau là coi như hôm nay gặp phải quỉ

Jinyoung chợt nở một nụ cười. Cậu đưa ánh mắt nhìn xa xăm rồi nói mông lung:

- Anh ấy từ bé đến giờ vẫn được người ta gọi là quỷ mà.

- Đại ca và tôi gặp lại nhau khoảng ba ngày sau vụ đó. Lúc ấy tôi đi một mình. Thật không may là Đại ca vẫn nhớ chuyện tối hôm đó và xử tôi một cách theo đúng dân giang hồ. Anh ấy còn nói nều như chúng tôi đánh anh ấy chết thì có làm ma anh ấy cũng phải ám chúng tôi theo cùng. 


~ End Chap 8 ~






(longfic) Em là của tôi Markjin.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ