Tôi được nhận nuôi và được ba mẹ nuôi thương yêu chăm sóc, nhưng cái tôi luôn lo sợ là người ca ca nuôi này sẽ không chấp nhận tôi. Hắn luôn lạnh lùng với tôi, ngữ khí nói chuyện luôn khiến lời nói của tôi ứ đọng trong cổ họng không sao cất thành lời. Tôi vẫn luôn không thể hiểu tại sao đứng trước hắn tôi lại nhỏ bé đến như vậy.
Tôi luôn cẩn thận trong từng hành động và lời nói của mình, thực chất là vì mặc cảm của một đứa con nuôi vẫn là nỗi ám ảnh trong tôi. Vô hình chung tôi đã làm tăng thêm áp lực cho bản thân mình, đó cũng là điều ba mẹ nói với tôi. Đứng bên Kim Taehyung tôi càng phải thể hiện thật xuất sắc. Tôi không muốn mọi người bàn tán rằng đại thiếu gia của Kim gia như thế này còn nhị thiếu gia – là tôi, thì lại không được như vậy.
Nhưng càng lớn tôi lại càng thấy cuộc sống gia đình của mình không ngột ngạt như mình đã tưởng. Ca ca thực chất là người ngoài lạnh trong nóng, hắn chỉ là không giỏi thể hiện cảm xúc ra bên ngoài. Có lẽ con một trong gia đình là vị trí luôn nhắc nhở hắn phải có phong thái và biểu cảm như vậy. Cũng vì thế mà tôi thay đổi cách nhìn về hắn, sự tò mò về con người này cũng dần tăng lên.
Tôi thích bám theo hắn, làm những thứ hắn đã làm, nói những câu hắn đã nói. Mọi thứ tôi đều lặp lại y chang ngay cả giọng điệu cũng đổi khác. Mọi người trong nhà bắt đầu cười to mỗi khi tôi làm thế, và Taehyung thì tất nhiên là cực kì ghét mấy trò trẻ con đó của tôi. Hắn lúc nào cũng chỉ chú tâm vào công việc, tôi hầu như chẳng bao giờ gặp hắn. Taehyung hơn tôi mười ba tuổi, khoảng cách khá xa khiến hai đứa tôi khó có thể thân thiết với nhau, huống chi chúng tôi lại không phải là máu mủ ruột thịt.
Cách duy nhất để tôi có thể gặp ca ca thường xuyên hơn chính là gia tăng những trò quậy phá ở trường. Việc học đối với tôi rất thú vị, ngay từ khi tôi đi mẫu giáo tôi đã thích được viết chữ và làm toán, trong khi lũ bạn cùng tuổi lại chỉ thích chơi đồ chơi. Thế nhưng việc học so với việc được gặp Taehyung, hừm, gặp Taehyung vẫn thích hơn a. Cho nên Taehyung hằng tuần vẫn đều đặn lên trường vì tôi. Đáng đời! Khi ba nói công việc học tập của tôi giao cho hắn ai khiến hắn nhận lời! Là tự chuốc họa vào thân thôi!
Được một thời gian, tôi bắt đầu thấy chán. Có vẻ như hình tượng một học sinh hư không thích hợp với tôi cho lắm, bởi vì bản chất tôi vốn không có hư mà. Tôi bắt đầu suy nghĩ cẩn thận hơn, rằng muốn tiếp cận được với Taehyung nhiều hơn chỉ còn cách là mau chóng bắt kịp hắn. Cùng làm việc với hắn thì ngày ngày đều có thể được thấy người rồi a. Đúng lúc đó ca ca lại đáp ứng cho tôi được học nhảy cấp, thế là tôi từ bỏ đám bạn chí cốt cá biệt ở trường, chỉ chú tâm vào việc học. Taehyung như một tượng đài to lớn, tôi không thể làm cho bức tượng ấy nhìn về phía mình, mãi mãi không thể. Để hắn phải để ý đến tôi, chỉ còn cách là tự mình trèo lên bức tượng ấy.
Lên phổ thông mọi thứ hoàn toàn xa lạ và mới mẻ khiến tôi cảm thấy vừa thích vừa sợ. Áp lực từ môi trường học và bạn bè xung quanh làm tôi bị ảnh hưởng trầm trọng nhất. Tuy trình độ học đối với tôi vẫn không có gì quá khó khăn, nhưng cái tôi đang làm không tốt chính là không thể hội nhập được với môi trường nơi đây. Tất cả bọn họ đều là "người lớn", còn tôi chỉ là một đứa con nít ranh. Và cái mà đánh vào tâm lý của tôi nặng nề nhất đã xuất hiện, "đứa con nuôi". Mỗi ngày tôi đều phải nghe đến nó và thấy nó, những từ ngữ đó cứ lặp lại trước mắt tôi để rồi nó vẫn còn ám ảnh tôi cả trong những giấc ngủ hằng đêm.
BẠN ĐANG ĐỌC
[VKook / Longfic] HOLD ME (Edit)
Fanfiction"Cậu giống như khói thuốc lá, cứ bay xung quanh hắn, nhưng lại mờ mờ ảo ảo rồi biến mất. Hắn cứ hút mãi hút mãi, muốn khiến cho căn phòng này tràn ngập làn khói ấy, cũng giống như cậu hiện diện tại đây, bên cạnh hắn"