"Cái bệnh viện quỷ quái gì thế này, đến cái tivi cũng không có!". Jungkook tức giận ngồi phịch xuống giường, cả ngày đi đi lại lại trong cái phòng nhỏ này chán muốn chết. Kim Taehyung luôn miệng bảo đã thuê cho cậu phòng tốt nhất, tốt kiểu gì mà tivi không có thế này.
Taehyung đi lấy nước cho Jungkook uống thuốc, vừa đẩy cửa vào đã có cảm giác có vật gì đó đang phóng đến trước mặt mình, thế là nhanh nhẹn né sang một bên. Jungkook hừ lạnh một cái, định cho cái bản mặt đáng ghét kia ăn gối nhưng hắn lại né kịp.
"Bảo bối sao vậy, mới nãy còn tốt lắm mà". Đưa ly nước nhưng cậu lại bực bội đẩy tay hắn ra, Taehyung nhìn một cách khó hiểu.
"Ngươi định nhốt ta ở đây đến bao giờ? Ta muốn về nhà lắm rồi". Cậu phụng phịu, cậu đã ở đây được ba tuần rồi. Ngoại trừ người nhà và thân cận ra bạn của cậu cũng không thể đến thăm cậu. Rốt cuộc là tại sao?
Taehyung ngồi xuống một bên, xoa nhẹ đầu của cậu."Ngươi chịu khó một chút, bệnh tình của ngươi còn chưa khỏi hết, ngộ nhỡ về nhà lại xảy ra chuyện thì phải làm thế nào? Ở đây có bác sĩ, có y tá chăm sóc cho ngươi không phải là tốt hơn hay sao?".
"Thế nhưng ta muốn đi ra ngoài hóng gió một chút cũng không được nữa à? Lúc nào cũng ở đây y như bị giam trong lồng vậy. Điện thoại ngươi cũng không cho xài, không truyền thông không mạng gì hết, ta thật sự là sắp phát điên rồi". Jungkook nhăn nhó mặt mày, ngồi kể khổ với Taehyung không ngừng hoa chân múa tay, điệu bộ của cậu rất khổ sở.
Taehyung thở dài, không phải là hắn không biết. Cậu sinh ra đã là một đứa trẻ hoạt bát, ngày thường không thích ngồi yên một chỗ. Bây giờ bắt cậu ở đây cả ngày, đối diện với bệnh tật thuốc thang, sao cậu không buồn được chứ. Nhưng hắn ở công ty vốn đã rất nhiều việc, hắn không muốn phải mang thêm nỗi lo về cậu thêm nữa. Hắn muốn cậu ngoan ngoãn ở đây, tịnh dưỡng sức khỏe thật tốt. Đợi đến khi thích hợp, hắn cũng sẽ lựa lời mà nói với cậu về bố mẹ.
Sáng hôm nay Kim Taehyung mở cuộc họp lớn đột xuất, đã thông báo với tất cả mọi người rằng Chủ tịch Kim Myungsoo đã qua đời. Tất cả mọi người đều sững sờ và không tin đây là sự thật. Taehyung vốn có rất nhiều điều muốn trình bày nhưng cũng nhất thời nghẹn lời không biết nói sao. Cũng may là Hội đồng quản trị đều là người thân cận của bố, cũng đã an ủi và động viên Taehyung rất nhiều. Dù sao thì Chủ tịch cũng đã có một quyết định sáng suốt là đưa con trai vào công ty từ sớm, nếu không thì chắc bây giờ Woon Su đang lao đao vì không có người kế thừa. Tuy nhiên khả năng của Taehyung để ngồi vào vị trí của người cha quá cố còn cách một đoạn rất xa, nếu muốn đạt đến vị trí Chủ tịch đòi hỏi phải phấn đấu một thời gian rất dài. Tất cả thành viên Woon Su đều nhất trí rằng sẽ thông báo đến cho các đối tác và cổ đông về tin buồn này trước khi báo chí biết tin, để tránh mọi chuyện bị thổi phồng lên gây hoang mang lòng người.
Cuộc họp sáng nay có kết quả khả quan ngoài sức tưởng tượng của hắn. Mặc dù biết rằng sẽ có những cá nhân đang lăm le âm mưu lật đổ, nhưng tất nhiên Taehyung đã sớm có sự chuẩn bị. Lúc này không phải là lúc để tỏ ra yếu đuối. Đối phương càng muốn hắn yếu đuối hắn càng phải kiên cường gấp trăm gấp ngàn lần.
BẠN ĐANG ĐỌC
[VKook / Longfic] HOLD ME (Edit)
Fanfiction"Cậu giống như khói thuốc lá, cứ bay xung quanh hắn, nhưng lại mờ mờ ảo ảo rồi biến mất. Hắn cứ hút mãi hút mãi, muốn khiến cho căn phòng này tràn ngập làn khói ấy, cũng giống như cậu hiện diện tại đây, bên cạnh hắn"