Đệ ngũ chương.

3.8K 229 10
                                    


Vì thế Tô Diễm cùng giáo chủ đại nhân cứ như vậy trải qua những ngày tường an vô sự, Tô Diễm cảm thấy mình sống thật sự rất thoải mái, mỗi ngày ngủ ở phòng trong viện của giáo chủ gần giáo chủ nhất, chỉ cần hậu hạ cuộc sống hàng ngày của giáo chủ, dù sao múc nước linh tinh cũng không cần anh làm, chỉ cần vắt khăn mặt, chải đầu mặc quần áo là được rồi, sau đó hầu hạ giáo chủ đại nhân ăn chút điểm tâm, chờ giáo chủ đại nhân đi tiền đường tạo uy tín là anh có thể chậm rì rì đến thư phòng xử lý cục diện rối rắm mà Dương Liên Đình bỏ lại.

Nhưng sự tình làm nhiều cũng thuận tay, vấn đề tài vụ trong một tháng Tô Diễm đã xử lý xong, tuy rằng hiện tại hiệu quả còn không rõ ràng, nhưng qua không lâu sau, anh tin tưởng của cải của thần giáo sẽ tăng lên như diều gặp gió. Chỉ là việc cấp bách giải quyết xong rồi, cũng phải vì giáo chủ đại nhân tính toán quyết định, dù sao hiện tại Hướng Vấn Thiên cùng Nhâm Doanh Doanh đều còn không biết ở nơi nào trong giáo, anh cũng không muốn có một ngày hai người kia mang theo Nhâm Ngã Hành cùng Lệnh Hồ Xung xông vào giết giáo chủ đại nhân của anh.

"Hướng Vấn Thiên người này... Ngươi thấy thế nào?" Hiện tại thanh danh trong giáo của Tô Diễm cũng không quá tồi, nhưng vì tị hiềm cũng rất ít xuất hiện khi tiền đường nghị sự, nhưng vẫn nhịn không được hỏi.

Giáo chủ đại nhân nghiêng đầu qua, làm cho nắm tóc Tô Diễm cầm trong tay bị rớt ra vài cái: "Hướng tả sứ là lão nhân trong giáo, không phải là hắn làm khó dễ ngươi chứ?"

"Khó xử cũng không thể nói rõ." Bản thân đem đám tài vụ kia dọn dẹp tốt lắm, hơn nữa vừa thấy chính là người của Đông Phương Bất Bại, Hướng Vấn Thiên chịu cao hứng mới là lạ, nhưng chỉ là ngẫu nhiên làm chút ngáng chân vẫn còn trong phạm vi chịu được của anh, "Hắn là người của Nhâm Ngã Hành, ngươi không... Đề phòng chút nào sao?"

Lần này giáo chủ đại nhân dứt khoát quay đầu, tóc trên tay Tô Diễm rớt hơn phân nửa, chẳng qua nhìn thấy ánh mắt sáng tối bất định của giáo chủ đại nhân, anh cũng không không biết xấu hổ mà bảo giáo chủ đại nhân ngoan ngoãn đừng nhúc nhích để cho anh chải đầu.

"Ngươi có biết, cũng không ít nhỉ." Năm ngón tay thon dài nắm lấy cằm của Tô Diễm kéo người lại gần, hô hấp của giáo chủ đại nhân phun ở trên mặt anh không khỏi làm cho Tô Diễm có chút tâm viên ý mã.

Nhưng mà Đông Phương Bất Bại cũng sẽ không bởi vì chút việc nhỏ này mà giết anh chứ. "Chuyện ta biết cũng không tính ít, có lẽ vào lúc nào đó ta sẽ nói cho ngươi. Nhưng ta là đứng ở bên phía ngươi, ngươi yên tâm đi." Chờ thêm một thời gian nữa trong tay anh có chút thực lực, liền bắt đầu san bằng một chút tai họa ngầm không an toàn đi.

"Đứng ở bên phía ta là ý gì?" Giáo chủ đại nhân tựa tiếu phi tiếu nhìn vẻ mặt rất chân thành của Tô Diễm, lại kéo gần khoảng cách giữa hai người thêm một chút.

Tô Diễm không thèm để ý da ở cằm sẽ bị trầy đau, lôi ra một nụ cười cực kỳ dịu dàng: "Chính là ý tứ muốn cùng ngươi đứng chung một chỗ, cho xung quanh ngươi không có gì uy hiếp."

"Chẳng lẽ bổn tọa đã kém cỏi đến mức cần ngươi tới bảo vệ?"

"Chính là bởi vì ta thích ngươi, nghĩ muốn bảo vệ ngươi, về phần ta có thể làm được bao nhiêu... Ta sẽ cố gắng thử xem xem." Thừa dịp hiện tại hai người cách gần như vậy, Tô Diễm rất là trực tiếp vươn đầu về phía trước dò xét, sau đó chạm vào đôi môi gần trong gang tấc của giáo chủ đại nhân, thật mềm, tựa như trong tưởng tượng của anh vậy.

[Đồng nhân] Đông Phương Bất Bại chi nhu tình chướng { đam mỹ  }Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ