Khi bình tĩnh lại thì cái bàn của cậu đã trống trơn, Mark nhìn vào đống đồ rơi vãi dưới đất thì vô tình Mark trông thấy quyển sách mà JinYoung lúc trước thường xem. Mark chợt nhớ ra JinYoung là 1 người rất thích những câu chuyện đặc biệt là những câu chuyện thần thoại.
Mark thầm nghĩ "không lẽ em ấy có đặc dị công năng! Chỉ có thể như thế mới giải thích được những điều kỳ lạ này mà thôi!"
Mark lại gọi cho JB "JB em cho Huyng biết JinYoung hiến tủy vào ngày nào đi!"
"Em biết rồi. Huyng chờ em nhé! Để em quay lại hỏi bệnh viện!"
"Cám ơn em!"
Chờ gần 20 phút, Mark nhận được tin từ JB, Mark kiểm tra và đưa ra kết luận "quả nhiên là như vậy. Thời gian em ấy hiến tủy cho đến khi biến mất trùng khớp với những ngày mà mình không có cafe và điểm tâm như mọi khi. Nếu mình đón không lầm thì ngày mai chắc chắn sẽ có trở lại!".
Mark quyết định lập ra 1 kế hoạch để tóm JinYoung.
Quả đúng như Mark đoán, JinYoung khi bình phục lại sẽ quay trở lại công việc âm thầm chăm sóc Mark của cậu. Mark thầm nghĩ "phải gạt em ấy mới được".
Mark ôm bụng la đau inh ỏi "á đau quá, đau quá có ai không giúp với, JinYoungie anh đau quá, JinYoung ah"
Trong không gian riêng trông thấy Mark đau đớn lăn lộn không ngừng JinYoung lo lắng chạy đến, cậu ném cafe và điểm tâm sang 1 bên.
Âm thanh ly dĩa chạm đất lọt vào tay Mark, Mark biết cậu đã thành công gạt được JinYoung.
JinYoung lo lắng "Mark anh không sao chứ? Anh bị gì thế? Em sẽ đưa anh đi bệnh viện ngay!"
Mark xoay người ôm chặt lấy JinYoung. Giọng nói ấy, mùi hương ấy, và cơ thể ấy Mark tuyệt đối không thể nhầm lẫn được, đây đúng là JinYoung của cậu.
Đột nhiên Mark bật dậy và ôm chặt lấy mình, JinYoung biết mình bị lừa, cậu cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi vòng tay của Mark. Nhưng Mark ôm quá chặt JinYoung vùng vẫy thế nào cũng không thoát được. Cậu không thể nhảy vào không gian riêng vì như thế vô tình sẽ kéo Mark theo.
JinYoung mệt lã cả người khi cố gắng thoát khỏi Mark. Khi thấy JinYoung không giãy giụa nữa Mark mới nói "xin em đấy JinYoungie! Xin em đừng rời bỏ anh! 4 năm qua không ngày nào anh không nhớ đến em! Em có biết anh tìm em cực khổ thế nào không?"
JinYoung im lặng không nói gì, cậu không dám nói, cậu sợ cậu sẽ không nhịn được mà quay trở lại bên Mark lúc đó mẹ Mark sẽ căm thù cậu hơn.
Mặt Mark dí sát vào tai JinYoung, Mark nói "anh van em hãy quay trở lại bên anh, không có em cuộc sống của anh không hề có chút ý nghĩa gì! Em đã đánh cắp trái tim anh và khiến anh đau khổ suốt thời gian qua, em có biết không? em nhẫn tâm để anh khổ sở thế sao JinYoung?"
Những câu nói của Mark như cứa vào tim cậu, những giọt nước mắt hạnh phúc bất chợt chảy dài rơi trúng tay Mark. Dù xung quanh khá tối nhưng Mark biết thứ vừa chạm tay cậu là nước mắt của JinYoung. Mark xoay người JinYoung lại và ôm thật chặt "anh tuyệt đối sẽ không buông tay để em rời xa anh nữa. Dù có chết anh cũng không buông bỏ em đâu JinYoung!"
![](https://img.wattpad.com/cover/56143751-288-k296429.jpg)