Nó mở mắt ra, mọi thứ trước mặt đều trở nên mơ hồ. Vậy ra đây là kí ức ủa nó ? Đoạn kí ức đã bị giấu đi, đoạn kí ức đáng sợ mà nó muốn quên. Vậy chính nó đã gián tiếp gây nên cái chết của mẹ mình ? Nếu thế, nó đang trả thù ai ? Nó theo đuổi cái gì ? Thật nực cười, phải, câu chuyện này đúng là hài kịch. Là nó, chính nó chứ không ai khác, nó trả thù bản thân mình ư ? Nếu là vậy nỗi đau nó giấu kín có biến mất không ? Suốt bao năm qua vì điều gì mà sống ? Mà cố chấp không buông ? Ngu ngốc, thật quá ngu ngốc. Rin cố tỉnh táo lại, nhìn lên khuôn mặt của Lagerne, khóe môi ông ta đọng lại 1 nụ cười đê tiện, đắc thắng. Đằng kia, mọi người bị nhốt trong kết giới, nó thở dài. Trong đầu rất hỗn loạn, phải làm gì tiếp theo nó hoàn toàn không biết, nhưng nó hiểu, mình quá mệt mỏi. Quá sợ hãi, rất muốn dừng lại, rất muốn biến mất, một lần nữa trốn tránh.
- Con gái, mẹ con là do ta giết, nhưng là do con hại, nói cách khác, con mới là kẻ giết mẹ mình. - Lagerne vẫn ôm nó trong lòng, giọng nói ôn nhu nhả ra từng từ.
Kẻ giết mẹ mình... kẻ giết mẹ mình.... chính tôi... giết mẹ... chính tôi.... Mặt nó nhăn lại, lo lắng sợ hãi, nó hoàn toàn không nghe thấy mọi âm thanh xung quanh, chỉ có đau đớn dày vò, đây không phải là nó, nó không yếu đuối thế. Không phải mà. Bàn tay của Lagerne lướt nhẹ trên khuôn mặt thanh tú của nó, khiến nó giật mình. Nó đẩy mạnh ông ta ra, ngã soài xuống sàn gỗ, đôi mắt cứ trân trân nhìn Lagerne, hoảng sợ thu người lại.
- Con gái, đi cùng với ta, con sẽ quên tất cả, không có tội lỗi nào vây lấy con hết, đi với ta nào - Nó nghe tiếng dịu dàng của người trước mắt, nó không thấy gì nữa rồi, mọi thứ trước mắt nhòe đi, âm thanh lọt vào tai như biến dạng, một cách vô thức, nó đưa tay với về phía trước, một bàn tay lạnh lẽo khác nắm lấy đôi tay nhỏ bé nóng rực của nó, kéo nó dậy. Nó sẽ quên sao ? Nếu làm vậy có thể quên thật sao ?
- Rin, Cái đồ trời đánh nhà cô, tỉnh lại ngay cho tôi, con nhỏ ngang bướng, cô đang làm cái quái gì vậy ? - Len hét lên, tay đập liên tục vào tấm kính thủy tinh bao quanh, hắn ta lúc này thật đáng sợ, trong mắt nó, hắn cũng rất mờ ảo, hắn nói cái gì đó mà chính nó cũng không nghe rõ. Chỉ thấy đôi tay hắn nắm chặt, liên tục đập vào tấm kính cho đến khi đôi tay rớm máu....máu... đôi mắt nó nheo lại, rồi mở to ra, nhìn chằm chằm vào màu đó đặc quánh đang bám vào lớp kính trong suốt kia. Tại sao ? Lại là máu... tại sao cứ muốn ám ảnh nó. Nó lắc đầu nguầy nguậy, rồi đẩy Lagerne ra, ý thức dần được hồi phục. Nó chạy về phía quả cầu thủy tinh, nhưng lớp kết giới bao quanh đánh bật nó ra xa.
Phía trong kết giới, tất cả đều quan sát từng cử động của nó.
- Luka, cậu có cách nào thoát ra không ? Cứ vậy Rin sẽ chết đấy - Miku nức nở níu áo Luka
- Mình có cầm theo bùa của Vương ca, nhưng nếu không có pháp lực mà liều mạng thi triển thì dễ bị tổn thương
- Vậy phải làm sao ?
- Cứ để mình thử xem. - Luka thở dài, cứ đánh liều thử xem, dùng bùa chú phá kết giới. Cô rút ra 5 lá bùa, dán thành hình ngũ giác, rồi dùng máu mình viết chú ngữ, vẻ nhập tâm.
- Cô ngốc đó, tại sao lại kích động vậy ? - Len lo lắng, đôi tay rướm máu, chảy dọc theo các đầu ngón tay
Nó đứng ngoài kết giới, vẫn như kẻ mất hồn, chỉ biết rằng hình như trong kia có thứ gì quan trọng lắm, thứ nó không muốn mất, vậy là bất chấp bị đánh bật ra bao lần, nó cứ vậy liều mạng lao vào. Cả người xước xác đầy vết thương. Mùi máu nhẹ lan tỏa trong không gian càng khiến nó hỗn loạn hơn.
- Cô đang làm cái gì vậy, muốn chết sao ? Mau dừng lại - Len nhìn hành dộng của nó, sợ hãi tột độ
- Rin em làm gì vậy, dừng lại, em đừng nên xông vào nữa - Gakupo kích động, lao về phía nó cũng bị đánh bật lại, chỉ có Kaito là bình tĩnh quan sát, anh nói nhỏ điều gì đó với Luka rồi mới quay lại cản hai thằng bạn.
- Mọi người, cúi xuống ngay - Luka ra hiệu, lập tức một tiếng nổ lớn diễn ra, ánh sáng chói mắt khiến mi mắt khẽ nhăn lại, những tảng đá, mảnh vụn bắn ra khắp nơi. Kết giới phút chốc bị kéo thành một đường nứt dài, rồi vỡ vụn. Luka rút tiếp một lá bùa, phi lên không trung, nhân lúc hỗn loạn, bụi mù này đọc chú ngữ tạo ra một luồng điện phá sập trần nhà.
- Chết tiệt - Vẻ ôn hòa trên mặt Lagerne biến mất, lao nhanh về phía nó. Nhưng chưa kịp đã ăn một đạp của Len, nó thấy cả người mền nhũn, không cách nào tỉnh táo, cứ vậy ngã vào người trước mặt.
- Mau rút, không thể ở lại đâu, nới này sắp sập rồi - Kaito cảnh báo, dứt lời, một loạt rung chấn mạnh xảy ra
- Sao lại có động đất, đây là tầng cao nhất mà ? - Gakupo đi cạnh bên nó, thắc mắc hỏi
- Bom, con đặt sẵn đó ông nội, không muốn nổ tan xác thì nhanh lên - Kaito vội vàng kéo theo Miku phi qua cửa sổ.
Cả bọn cứ vậy bất chấp khói mù ở sau chạy nhanh về phía trước. Chạy về phía khu rừng đã đi vào lúc đầu. Hắn cứ vậy ôm chặt nó đang mê man trong lòng, đôi mắt màu ngọc lục bảo ánh lên kinh dị.
Chiếc xe vừa nổ máy thì tiếng cả tòa biệt thự đổ sập. Hắn quay lại nhìn đống đổ nát, Lagerne, chắc chắn chúng ta còn gặp lại. Cứ vậy, 3 chiếc xe lần lượt rời khỏi khu rừng lao về phía thành phố. Căn biệt thự xanh nhạt vừa hiện ra, hắn đã vội cho xe phi thẳng vào, mở cửa xe rồi bế thốc nó chạy vào nhà.
- Mau, gọi bác sĩ cho tôi - Len hối hả, vội bế nó lên phòng
- Rin cậu mau tỉnh lại đi mà - Phía sau Luka và Miku cũng hoảng loạn không kém.
BẠN ĐANG ĐỌC
(RinLen)Cái Đồ Trời Đánh Cô Cứ Đợi Đấy
ФанфикMột ngày yên lành và bình an, không có bất cứ chuyện gì xảy ra. Dường như lâu lắm rồi người ta mới cảm thấy thanh bình như vậy. Có nắng vàng, gió nhẹ và cả tiếng thì thầm của thiên nhiên. Nhưng chớ vội mừng vì trước trận bão lớn thì luôn sóng yên bi...