Chương 45

7K 277 29
                                    

Ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng ta đã tỉnh, liếc qua thì thấy trên người quần áo chỉnh tề, còn mặc một chiếc váy mới tinh không biết từ đâu ra. Nhìn quanh bốn phía, ta đang nằm trên giường trong ngôi nhà nông, trên người còn đắp chiếc áo choàng bông ngắn. Tiểu Phượng Tiên không ở bên cạnh, hắn mất tích còn là chuyện gì đáng ngạc nhiên hay sao? Rõ ràng không phải.

Ta cử động cánh tay, nào ngờ vừa động một cái là cả người ê ẩm, tay chân tê rần, xương cốt phát ra tiếng rắc rắc nghe cực kỳ đáng sợ.

Đêm qua động tác của Tiểu Phượng Tiên không mạnh bạo, có lẽ do thấy ta đau không chịu nổi nên hắn hơi kiềm chế. Thể lực của nữ không thể so với nam, rõ ràng việc này hắn là người bỏ công bỏ sức, cuối cùng lại thành ra ta liên tục khóc mếu đòi ngừng, hắn mặt mày thản nhiên, dáng vẻ thong dong.

Quả nhiên người luyện võ có tố chất thân thể tốt chăng? Ông nội nó hắn đừng có bắt ta đứng trung bình tấn đấy nhé!

Ta gượng ngồi dậy, vừa định đặt chân xuống giường, dưới hông lại đau nhức tới nỗi không nhấc chân nổi, sau đó lại ngã kềnh ra giường.

Tần Sơ Ước nghe thấy tiếng vang vội chạy vào, tay trái bưng một bát trứng gà, tay phải cầm đôi đũa tre quấy đều, đương nhiên, trên tay vẫn quấn lụa trắng dày cộm.

Thấy tư thế vặn vẹo quái dị của ta, nàng hoảng hốt, chạy tới đỡ ta dậy.

Ta ngẫm nghĩ, cho dù bị nàng ghét bỏ vì thói giấu đầu lòi đuôi, ta vẫn phải lấp liếm chuyện tối qua, "Ta bị sái cổ rồi, đêm qua ngủ sai tư thế, tỉnh dậy thấy đau eo mỏi lưng quá, ấy da ấy da." Nói xong ta nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mắt nàng, nói: "Ta bị sái cổ thật đấy."

Nàng chau mày, có vẻ hơi bất đắc dĩ, "Sai tư thế? Ngài ấy thô lỗ quá hả?"

Một hơi của ta nghẹn lại trong cổ, suýt thì té xỉu.

Nàng thấy ta vẻ mặt mù mờ, không biết thầm nghĩ đến điều gì, sau đó an ủi ta: "Không sao đâu, vài hôm nữa là khỏe thôi, nếu bây giờ đau quá thì có thể ngâm nước dược."

Ta nhìn dáo dác, xác định quanh đây không còn ai khác, vội thầm thì hỏi nàng: "Sao cô biết... bọn ta ấy ấy?"

Nàng cười đáp: "Sáng sớm nay lúc A Thủ bế cô về thì bị ta bắt gặp, ngài ấy còn dặn ta thay quần áo sạch cho cô nữa mà."

Cảm giác đau thương như bị ngàn vạn con lạc đà giẫm đạp trong lòng chợt trào dâng, ta yên lặng đỡ trán, "Tiếu Tiếu không nhìn thấy chứ?"

"Hắn còn chưa tỉnh." Tần Sơ Ước ngồi xuống bên cạnh ta, khom người quan sát ta, vẫn mang ý cười dịu dàng, sau đó giúp ta xoa xoa mí mắt sưng phù, "Vẻ mặt này là sao đây? Không vui ư?"

Ta nắm cổ tay nàng, mặt mày ủ rũ, lệ đảo quanh tròng mắt, "Không phải, ta những tưởng trinh tiết đã bị kẻ gian cướp đoạt, vốn cũng không để ý lắm, nhưng từ khi biết sau này sẽ làm nương tử của Tiểu Phượng Tiên, ta chợt cảm thấy mình không phải là một cô nương tốt, không còn trong sạch... Đêm qua trước khi làm chuyện đó, ta rất tiếc nuối, cũng rất buồn, nhưng vẫn cố ra vẻ không thèm để ý, cho rằng như vậy có thể giúp mình dễ chịu hơn một chút, ít nhất cũng làm Tiểu Phượng Tiên dễ chịu hơn một chút, kết quả là..." Ta hít mạnh nước mũi, "Thì ra kẻ gian kia đã làm được gì đâu, uổng công ta đau buồn rõ lâu."

Ngươi Là Cái Tay NảiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ