Chương 31-32

88 5 3
                                    

Chương 31:

Hara sững sờ ngồi trên giường, không còn chút cao ngạo nào nữa, bây giờ cô cái gì cũng không có, thực sự cái gì cũng không có...Hai người đàn ông đứng ngoài cửa, mỗi ng đứng một bên, đôi mắt Jiyong khép hờ, quét qua Junhyung, ánh mắt sắc lạnh thêm vài phần."Tôi không hi vọng chuyện này tái diễn, anh đừng có quên, đứa bé kia cũng có thể là của tôi, có lẽ không lâu nữa, chúng ta sẽ biết đứa bé là của ai."Junhyung đựa vào bên tường, bức tường lạnh như băng, nhất thời hắn lại cảm thấy lạnh lẽo.

"Tôi cũng không muốn chuyen này xảy ra, cho nên Hyunseung giao cho anh, không có cậu ta ở cạnh, Hara sẽ àn toàn hơn," Junhyung lãnh đạm nói, coi một con người như món hàng đẩy qua đẩy lại mà cũng không có chút phản ứng.Ngón tay Jiyong nắm chặt, "Đó là chuyện của anh, không quan hệ tới tôi, anh đừng quên, bây giờ, tôi vẫn là người chồng hợp pháp của cô ấy."Junhyung khẽ mím môi, đúng lúc bác sĩ đi ra, sắc mặt có chút mất tự nhiên.Hai người đàn ông đều nhìn về hướng bác sĩ, áp lực như vậy một người bình thường khó mà chấp nhận được.

"Cô ấy không sao chứ, còn đứa bé?" Junhyung bước lên, giọng nói bình tĩnh, nhưng lồng ngực không ngừng phấp phồng, đã bán đứng hắn, và hắn cũng không hề phát hiện vẻ mặt hắn lại bình tĩnh như thế."Hai người yên tâm đi, phu nhân cùng đứa bé đều khỏe, chỉ là sau này cần chú ý những chuyện như vậy," Bác sĩ an ủi họ, hai người đàn ông lại không để ý sắc mặt khác thường của bác sĩ.Khi bác sĩ đi rồi, hai người đàn ông đứng trước cửa nhìn nhau, dường như bọn họ mãi mãi chỉ có thể là tình địch, không thể trở thành bạn bè.

Chỉ có thể số phận đã định sẵn.Hyunseung một mình đi vào bệnh viện lại một mình quay về căn nhà này, một căn biệt thự trống rỗng, ngoài trừ cậu ra không có người thứ hai, hiện tại hắn đang ở cô ấy phải không, còn cậu chỉ có bóng dáng mình làm bạn.Không đúng, cậu lắc đầu."Con à, xin lỗi, ba quên mất, còn có con ở đây mà, ba sẽ không cô đơn, rất nhanh chúng ta sẽ rời khỏi nơi này, mẹ sẽ đưa con đi nhìn nơi này thật tốt, được không, có lẽ sau này chúng ta sẽ không có cơ hội quay lại đây nữa."Nghĩ tới khi phải rời xa, cậu chỉ biết, thứ cậu rời xa không chỉ có căn nhà này còn cả thế giới của hắn.


"Xin lỗi con, ba không thể cho hắn biết sự tồn tại của con, ba làm thế để thể bảo vệ con, tin ba có được không? ba sẽ giành hết tình yêu của mình cho con.Cho dù con không có cha, nhưng sẽ có một người ba yêu thương nhất trên đời."Cậu nghẹn ngào, dùng sức lau đi nước mắt, cậu lại khóc rồi, cứ thế này, cậu sẽ làm mù hai mắt của mình mất.Trong phòng tắm, cậu đưa tay đặt lên mặt, trên mặt vẫn hơi sưng đỏ, còn có vài nốt bị sưng mọng nước.Hắn đúng là quá tàn nhẫn, nhưng cậu lại không thể trách cứ gì... Bởi vì... Hắn không yêu cậu.

Mơ hồ, từ phía ngoài truyền tới tiếng chuông cửa, cậu buông tay mình, cũng không biết ai tới.Cậu định thần lại, đi ra ngoài, chuẩn bị mở cửa, khi cửa mở ra, cậu đã nghĩ tới người giúp việc tới làm, thật không ngờ xuất hiện trước mặt cậu lại là một người mà cậu căn bản không bao giờ nghĩ tới sẽ ở trước nhà cậu.Đã lâu rồi cậu chưa gặp lại Jiyong... Bây giờ gặp lại, cậu phát hiện ra, tâm đã bình lặng như mặt nước.Có thể tình yêu của cậu với hắn không đủ, cũng có thể chưa chưa đạt đến cái gọi là yêu, cũng có thể bọn họ đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để đến với nhau, giữa cậu và hắn, đã hoàn toàn không giống như trước kia.Từ trước tới bây giờ và sau này, vẫn chỉ có thể là hai người xa lạ."Không mời anh vào sao?"Jiyong không mời mà đến, ánh mắt đằng sau đôi kính như phát sáng, ánh mắt này quá xa lạ với Hyunseung.Bọn họ đều đã thay đổi...

(Chuyển ver) {JunSeung} Người chồng máu lạnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ