Chương 39-40

116 4 1
                                    

Chương 39:

"Xin chào," giọng nói có chút gượng gạo, dường như rất lâu cậu không nói gì, làm chút nữa cậu quên mình có thể nói chuyện. 

"Có phải nơi này cần tuyển người giúp việc không?" Hyunseung khẽ liếm bờ môi khô khốc, lại nhìn thoáng qua tờ giấy thông tin dán bên ngoài, viết bằng tiếng hàn, còn muốn tuyển người giỏi tiếng hàn.Người phụ nữ trung niên vội vàng gật đầu, cười ôn hòa, "Đúng vậy, chúng tôi đang cần tuyển người giúp việc, tôi lớn tuổi rồi, sẽ không nói tiếng anh, nên muốn tìm một người biết tiếng hàn, cậu muốn xin làm sao?" Người phụ nữ vẫn đứng đó đánh giá Hyunseung, dựa vào kinh nghiệm bao nhiêu năm, bà vừa nhìn vừa nghĩ, chàng trai này hẳn là một người tốt, nhưng vì sao lại muốn tới làm người giúp việc cho nhà người khác, công việc này không hợp với lứa tuổi của cậu, mặc dù nói, đãi ngộ nơi này rất tốt, nhưng dù sao cũng là người giúp việc, cậu ấy có thể làm sao?Hyunseung khẽ gật đầu, "Vâng, tôi muốn xin vào làm," lời của cậu nói ra, bụng cũng có tiếng kêu lạ phát ra, nói cho người khác biết, cậu vẫn chưa ăn gì.

"Mau vào trước đi rồi nói sau," bà mở cửa, không nói cái gì nữa, có lẽ có cái gì đó vẫn luôn bị che giấu.Phòng khách rộng lớn, được dọn dẹp sạch sẽ, nhìn qua, bà là một người cũng rất sạch sẽ."Cậu cứ gọi tôi là dì Kim, còn cậu, chàng trai nhỏ, cậu tên gì, từ đâu tới đây..."

 Nói tới đây, dì Kim có chút ngượng ngùng cười cười, "Cái này là bắt buộc, Baek gia là một đại gia đình, địa vị cao quý, cho nên chúng tôi tuyển người giúp việc, bản thân và gia đình phải thanh bạch,"Hyunseung cầm cốc nước lên uống, tùy rằng quần áo trên người cậu rất đơn giản, có có chút bụi đất, nhưng mỗi cử động của cậu, tuyệt đối không đơn giản chỉ là một người giúp việc, mắt cậu khẽ chớp, ánh mắt lại trở nên mông lung."Tôi là Jang Hyunseung, tới từ Hàn Quốc, khi xuống sân bay hành lý của tôi đều bị mất, hộ chiếu, tiền, tất cả đều bị mất, tôi chỉ có một mình, không có người thân." Cậu ngầng đầu lên, trong mắt không có một sự che giấu, bởi vì tất cả những lời cậu nói là thật.Dì Kim nghe xong thờ dải một hơi, chàng trai này thật đáng thương.

"Được rồi, cậu ở lại đây đi, tôi thấy cậu cũng không phải người xấu, cậu đi theo tôi sẽ tốt hơn, bình thường công việc chính là dọn dẹp nơi này, gần đây thiếu gia đi văng, nếu thiếu gia trở lại, một ngày ba bữa ăn của hắn sẽ do cậu chịu trách nhiệm, tôi cũng đã có tuổi, có một số việc, không thể làm được," Dì Kim cảm thấy có lỗi cười cười, nếu không phải gần đây mắt bà kém đi, nơi này cũng sẽ không có thêm một người giúp việc, cũng bởi vì thiếu gia của bà quá khó hầu hạ.Hyunseung nắm chiếc cốc trên tay, căng thẳng trên mặt đã biến mất, cuối cùng cậu cũng có thể sống sót, làm người giúp việc thì làm người giúp việc, công việc vốn không phân biệt sang hèn, cậu đang dùng chính đôi tay của mình để nuôi sống bản thân.Cuối cùng cậu nở nụ cười, nụ cười kia lọt vào mắt thật trong sáng, xinh đẹp."

Được rồi, quên mất, để tôi chuẩn bị cho cậu một chút đồ ăn," Dì Kim đứng lên, không ngừng nhìn chằm chằm vào bụng Hyunseung, gương mặt Hyunseung luôn tái nhợt, giờ lại ửng hồng, có chút ngượng ngùng.Dì Kim cảm thấy mình không hề nhìn nhầm người, chàng trai này thật đơn thuần.Hyunseung ăn đồ ăn dì Kim chuẩn bị cho, chiếc miệng nhỏ không ngừng nhai, nhai rồi nuốt xuống, khóe mắt cậu có chút ướt."Làm sao vậy, khó ăn sao?" Dì Kim đặt tay lên đầu Hyunseung, khẽ xoa, "Dì Kim cả đời không có con, luôn coi thiếu gia như con, Hyunseung không cần sợ, ở đây, dì Kim sẽ coi cậu như con mình."

(Chuyển ver) {JunSeung} Người chồng máu lạnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ