Sơn: Không cần cũng phải làm thế...em phải chọn lựa giữa gia đình và tình...Nghe này...Anh đang khổ lắm đây em có hiểu không? (cô quay lại)...Công ty nhà mình độ này không tốt lắm, anh cần ký hợp đồng với công ty Tuấn và một công ty nữa tên Bảo An, công ty Bảo An nó giống như là công ty bố ấy, nó rất phát triển và rất thuận lợi nếu Phúc Thịnh được làm con, được Bảo An hỗ trợ... em hiểu chưa... em có thể vì anh vì gia đình này được không?
(Tuyết Anh khóc và bước lên phòng, trong lòng rất buồn và phải làm sao đây... Min nhắn tin tới)
Min: Về tới nhà chưa? Có chuyện gì không vậy?
Tuyết Anh: Tuyết về rồi...cũng không có gì. Min ngủ đi nhé.
Min: Ngủ dậy rồi mà...thấy nhớ quá à... Min đặt vé mình đi biển sớm nha.
Tuyết Anh: Tuyết mãi yêu Min.
Min: Ngốc vậy...đâu cần nói ra đâu. Nghỉ ngơi đi tối Min qua đón đi chơi nhé.
Tuyết Anh: Ừ...Tối Tuyết bận chút việc rồi. Mà vé... Min đừng đặt vội. Tuyết còn mấy chuyện ở trường chưa đi được.
Min: Uh...ok my love.
(Hạ điện thoại xuống cô nằm khóc, những giọt nước mắt lăn trên má cô...trong đầu cô nghĩ rất nhiều... "trải qua nhiều sóng gió rồi, giờ chẳng nhẽ lại xa Min mãi mãi, không phải đấu tranh vì tình yêu cô đã nói vậy cơ mà...nhưng còn công ty... Min sẽ thế nào nếu mình nói chia tay đây...Min sẽ buồn lắm, mình không muốn. Ba mẹ ơi con phải làm gì bây giờ, sống từng này tuổi con mới biết tình yêu là thế nào, nhưng giờ lại phải nói chia tay, làm sao con làm được đây, con sẽ sống sao, cả người thương con yêu nữa, xin hãy mách bảo cho con lối thoát đi...con cầu xin đó"... cứ như vậy 1 ngày trôi qua, 2,3,4,5,6 ngày trôi qua Min chỉ được nhắn tin cho cô, hẹn cô ra ngoài đi chơi đâu đó nhưng cô toàn nói bận)
Tuyết Anh: Độ này Tuyết hơi bận. Xin lỗi Min. Min ăn uống điều độ vào đó nhé.
Min: Min muốn gặp Tuyết cơ, tại sao một tuần trôi qua rồi mà Tuyết không tới gặp Min...có chuyện gì phải không?
(Đầu bên kia im lặng...Min biết là có chuyện...điều đó khiến Min càng muốn tới gặp cô hơn, tại sao lại tránh mặt Min. Buổi sáng cuối tuần Min đi xe tới nhà cô thấy cô bên Tuấn, Tuấn nắm tay cô, hôn vào má cô... trông rất tình tứ...Min không tin vào mắt mình. Min liền đỗ xe xuống)
Min: Anh bỏ tay cô ấy ra
Tuấn: Nắm tay bạn gái, hôn bạn gái không được sao? Đừng có xen vào chuyện của người khác. Cô ấy bây giờ là của Tuấn tôi đây.
Min: Tuyết chuyện này là sao?
Tuyết Anh:...
Min: Những điều trước đây là nói giả sao?...Tại sao chứ?
(Cô tự thầm nghĩ bên trong...Tuyết không muốn vậy đâu, thông cảm cho Tuyết, vì Tuyết còn có anh, cả sự nghiệp nhà Tuyết nữa...Tuyết nhìn Tuấn)
Tuấn: Về đi và đừng trách tôi không báo trước đây, nghe lời có phải tốt hơn không... Bây giờ Tuyết Anh là bạn gái chính thức của tôi rồi. Và chả có cái cớ gì mà phải đứng đây lảm nhảm giải thích cho cô cả. Chào
Min: Có phải như vậy không?
Tuyết Anh:....
Min: Việc Tuyết từ chối những cuộc hẹn của Min là đi cùng hắn ta sao?
Tuấn: Đúng thế thì sao...hai người đã chấm rứt rồi. Nhân tiện tôi nói cho cô biết nếu không có vấn đề gì sang đầu tuần chúng tôi sẽ sang Pháp làm lễ đính hôn.
Min kéo tay cô và nói: Đừng như vậy có được không? Tại sao không nói cho Min nghe...tại sao lại như vậy...hãy nói là chỉ là một vở kịch thôi đi Tuyết.
Tuyết Anh: Đúng như anh Tuấn nói đấy...Chúng ta hết rồi. Min về đi (cô gạt những giọt nước mắt trên má mình, nắm tay Tuấn và bước vào trong xe, bỏ lại mình Min trong nỗi đau tuyệt vọng, nỗi đau không thể rơi thành giọt nước mặt được. Min nhìn Sơn đang đứng trước cửa nhà, cười trong đau khổ và lên xe ra về. Nhìn người mình thương yêu bên người đàn ông lạ, rồi còn ôm ấp tình tứ nữa, trái tim ai mà không đau, không zỉ máu chứ...có lẽ là hết rồi, chuyện tình ấy có lẽ là hết như vậy ư, những nụ cười, những giây phút hạnh phúc bây giờ còn đâu nữa. Đây có lẽ là cú sốc lớn với Min và nó đến quá bất ngờ, kết thúc chuyện tình này rồi thật sao...Tình yêu và hạnh phúc chân thực chỉ là những phút giây đầu hai người yêu nhau ư...???)
BẠN ĐANG ĐỌC
[Truyện Les] Cô ơi làm người thương của Min nhé!
Short StoryXin chào các mem, mình là Min rất vui và rất hân hoan được nói chuyện với các bạn. Cảm ơn các bạn đã đọc truyện của mình (Thông cảm đứa con đầu lòng mình mới sinh, tuy vậy nhưng mà cháu nó xưnh như mamy của cháu vậy). Trở lại với câu chuyện. Mặc dù...