“Một người sinh ra, một người lại mất đi, thế giới vì thế mà cân bằng. Nhưng đôi khi, con người lại không thể chấp nhận sự mất đi đó.”
*****
_Bác sĩ, bác sĩ, làm ơn cứu con tôi...
Tôi gào đến đau rát cổ họng, nước mắt mặn chát không ngừng chảy xuôi, không thể phân biệt nổi, đâu là thể xác đau, đâu là trái tim đau.
_Chị bình tĩnh đã, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.
Nói thật dễ nghe, bảo tôi làm sao bình tĩnh?
Sau lưng rất lạnh, cơ thể không khống chế được phát run. Cho dù đang dựa vào tường, tôi vẫn thấy mình đứng không vững...
Bên tai vang lên tiếng bước chân chạy gấp gáp. Chợt một bàn tay đặt lên vai tôi, không cần đoán tôi cũng biết đó là ai. Nhưng toàn thân tôi lại run rẩy nhiều hơn.
_Làm thế nào bây giờ?...Sắc mặt con trắng bệch...Cả người co giật...Là tại chị, là chị không chăm nom con tốt...
_Không sao, đừng lo, nhất định sẽ không có việc gì. - Cậu ấy gắt gao ôm tôi, bờ vai ấm áp, nhưng không giống mọi lần có thể làm tôi an tâm hơn, ngược lại là nỗi sợ hãi len lỏi toàn thân.
Không phải lúc cậu mợ tôi bị tai nạn cũng có người nói như vậy sao? Nhưng kết quả thì sao? Không, tôi không dám nghĩ tiếp nữa...Nếu nhỡ có chuyện gì xảy ra...
_Sẽ không, sẽ ổn thôi...
Không biết là an ủi tôi, hay an ủi chính mình?
Chờ đợi, không khác nào một loại tra tấn. Đặc biệt là khi ta biết người thân của ta đang trong tình trạng nguy hiểm, còn bản thân lại không giúp được gì. Chỉ có thể bất lực phó mặc cho số phận...
Hành lang rất tĩnh, tĩnh đến mức kì quái, tĩnh đến làm cho tôi hoảng hốt. Thỉnh thoảng lại có tiếng rên rỉ phát ra từ một phòng bệnh nào đó, giống như khoét sâu thêm nỗi bất an.
Tôi chán ghét bệnh viện. Tôi ghét mùi thuốc kháng sinh ở khắp mọi nơi, ghét hương vị bệnh tật, ghét hơi thở tử vong...Nhưng tôi ghét nhất, là câu nói cửa miệng mang tính thương hại của bác sĩ.
“Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức.”
Đã bao nhiêu lần tôi nghe thấy câu này? Đã bao nhiêu lần tôi bật khóc rồi thầm oán ông trời bất công? “Cố gắng hết sức”, có thể sao? Nếu thật thế tại sao những người thân của tôi vẫn lần lượt ra đi!? Đầu tiên là ông nội tôi, sau đó là bà nội bệnh nặng, đến ông bà ngoại, rồi đến cậu mợ tôi...
Cho nên lần này, tôi đã không nghe nổi nữa. Không còn thấy đau, mà là chết lặng. Trước mắt một mảnh tối đen, cái gì cũng không muốn nghĩ, cái gì cũng không muốn nhớ...
*****
Chỉ là mơ thôi, một cơn ác mộng.
Đến khi tỉnh lại, tất cả đều chưa từng xảy ra...
...
“Chúng ta có con, chúng ta thực sự có con...”
...
“Từ giờ trở đi, chị không được làm việc nặng, phải giảm bớt thời gian làm thêm, không được hoạt động mạnh, đi đứng phải cẩn thận, không được chạy nhảy lung tung...”
...
“Theo em là con trai hay con gái ?”
“Không quan trọng, chỉ cần là con chúng ta, em đều thích”
“Em có nghĩ ra cái tên nào để đặt không?”
...
“Nếu là con gái thì là Bích Nguyệt hay Bích Vân, nếu là con trai thì Tuấn Tú hay Tuấn Huy.”
...
Tại sao...chuyện này lại xảy ra với tôi?
“Thai nhi có dấu hiệu phát triển bất thường, có khả năng sẽ phát sinh dị tật...”
...
“Cho dù có chuyện gì, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua, được không?”
Những hình ảnh liên tục lướt qua. Đôi mắt to tròn, long lanh của bé Tuấn, nụ cười xinh đẹp, đáng yêu...Sau đó, đột ngột tan biến.
Trong nôi, khuôn mặt đỏ bừng, tiếng rên rỉ khổ sở rồi ngừng hẳn...
“Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức.”
Thân thể bé nhỏ, dần dần lạnh ngắt...
_Khônggg!!!
_Thu, chị tỉnh!?
Có chút không xác định, tôi mờ mịt nhìn xung quanh. Khi thấy Thế Anh ngồi bên giường, phút chốc tim tôi đập nhanh hơn, giống như tìm được một điểm tựa, vội bắt lấy tay cậu ấy.
_Tuấn...Tuấn đâu? Con đâu!? - Giọng tôi khàn đặc, cảm giác như cuống họng khô rát quá lâu.
_Chị vừa mới tỉnh, nên nghỉ thêm một lát...
Tại sao không trả lời tôi? Tại sao lại né tránh tầm mắt tôi?
_Nói cho chị biết không phải sự thật đúng không? Bác sĩ nhầm lẫn đúng không? Bé Tuấn vẫn ổn đúng không?
Nói gì đi...Nói chỉ là ác mộng thôi.
_...Xin lỗi.
Vậy là hi vọng duy nhất còn sót lại trong lòng tôi cũng chấm dứt. Tôi thấy bờ vai cậu ấy ôm tôi đang run run. Hình như có chất lỏng ươn ướt thấm vào vai áo tôi. Cắn chặt môi, tôi cố ngăn mình khóc ra tiếng, chỉ nắm chặt vạt áo cậu ấy.
Làm sao tôi không nhận thấy cậu ấy trông tiều tụy đi. Khuôn mặt hốc hác, quầng mắt thâm đen, cằm thì lởm chởm đầy râu chưa cạo...
Hóa ra tôi đã hôn mê ba ngày, là cậu ấy vẫn luôn túc trực bên tôi. Còn đứa con trai tội nghiệp của chúng tôi...Ngay cả cơ hội nhìn mặt nó lần cuối, tôi cũng không có.
Tôi không trách Thế Anh. Vừa phải một mình lo đám tang, vừa phải chăm sóc tôi, đã quá mệt mỏi cho cậu ấy rồi. Hơn nữa, tôi biết những gì cậu ấy phải chịu đựng còn lớn hơn tôi. Trong một thời gian ngắn, liên tục phải chịu nỗi đau mất đi người thân, cho dù là bất cứ ai cũng khó mà tiếp nhận nổi. Vậy mà cậu ấy còn phải an ủi tôi...
Là trừng phạt sao? Nhưng tại sao lại không phải là tôi? Tại sao lại trút lên Tiêu Tuấn của tôi? Nếu chỉ vì muốn hành hạ tôi, khiến tôi phải dằn vặt, vậy thì số phận đã thành công rồi.
Chỉ là, càng lúc, sợ hãi cùng bất an càng vây quanh tôi nhiều hơn.
Tại sao tôi lại cảm thấy, tất cả chuyện này mới chỉ bắt đầu?