Chương 77: Bị bắt cóc

41.5K 886 296
                                    

Chung cư Hoắc Lữ- phòng 702...

"Cậu thanh niên đó vẫn chưa đi sao?"

"Phải đó, đã hai ngày rồi... sao vẫn còn quỳ ở đó."

Mắt hướng về trước, lưng thẳng đứng và hai gối chạm sàn. Tất các chị em nội trợ trong khu chung cư ra vào, mở cửa ra thì đều nhìn thấy. Không biết có phải đã quỳ suốt như vậy hay không, mà hai ngày nay họ đều nhìn thấy một tư thế duy nhất. 

Thật là tội nghiệp...

Nhìn thấy một cậu thanh niên xinh xắn đáng yêu như vậy phải quỳ suốt hai ngày, nhìn sao cũng thấy đau lòng thay cho cha mẹ cậu ta. Không ít các cô thím bà dì đến gần bắt chuyện, hỏi xem có thể giúp được gì cho hắn hay không, nhưng cậu thanh niên vẫn im lặng không trả lời.

Có người còn thiện tâm giúp hắn đập nát cả cánh cửa, nhưng chủ nhân căn hộ 702 vẫn không thấy bước ra.

"Anh bạn trẻ! điện thoại của cậu đang rung...có lẽ là người nhà cậu gọi, không muốn nghe máy sao?"

"..." Hoắc Phi vẫn im lặng không lên tiếng.

Suốt hai ngày nay Hoắc Phi gần như mất tích, hắn biến mất khỏi Hoắc gia và 24/24 tiếng túc trực trước căn hộ của Dục Uyển đang thuê, cầu xin sự tha thứ của cô.   

Mặc cho chuông điện thoại cứ reng in ỏi, Hoắc Phi vẫn cứ như không nghe thấy. Nhưng hắn có thể chịu đựng, không có nghĩa là người khác có thể nhẫn nhịn được sự ồn ào này.

"Rầm..m..!!!"

Cánh cửa bất ngờ kéo ra, Dục Uyển trong bộ dạng mệt mỏi với hai mắt như gấu trúc, lớn tiếng hét.

"Hoắc Phi! rốt cuộc anh muốn gây rối tới khi nào? có phải muốn tôi đánh chết anh...rồi mới chịu đi."

Biết rõ là cô đang còn giận, ghét hắn tận xương tủy, chỉ muốn cắn xé nghiền nát. Nhưng Hoắc Phi lại dính như sam, đuổi mãi không đi, còn quỳ trước căn hộ của cô. Khiến cho hai ngày nay cô không thể bước ra khỏi căn hộ chỉ có thể ăn mì tôm, vì sợ sẽ không đủ bình tĩnh mà đập chết Hoắc Phi.

Lại thêm mấy bà thím tốt bụng xung quanh, cứ đập cửa ầm ầm khiến cô không thể nào ngủ yên. Cả tinh thần và thể xác đều bị tên Hoắc Phi này hành hạ thê thảm, có nay xử hắn ngay tại đây luôn không.

Nhưng khó mà hài lòng được người xung quanh, chỉ một mình Dục Uyển hô to hét lớn, bày ra bộ dạng muốn ăn tươi nuốt sống, còn Hoắc thiếu gia lại đáng thương, với bộ mặt thiên sứ long lanh nước mắt.

Thật ra không phải Hoắc Phi yếu đuối muốn khóc, vì hắn quá vui mừng. Dục Uyển cuối cùng cũng chịu gặp hắn, còn nói nhiều với hắn. 

Nhưng người bên ngoài lại không nghĩ như vậy. Bắt đầu xài xể trách cứ Dục Uyển.

"Cô gái đó sao lại dữ dằn như vậy?"

"Tội cho cậu thanh niên này thật...cho dù có lỗi gì đi nữa, cũng nên tha thứ cho người ta đi chứ, đã quỳ ở đây gần hai ngày"

DỤC UYỂN _PHẦN I  (Full)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ