Chương 32.

1.5K 159 16
                                    

Cho đến khi tan học giai điệu bài hát kia vẫn day dứt ám ảnh, Baekhyun ngồi trên ghế đá trước cổng trường chờ Chanyeol, trong chiếc tai nghe đeo bên tai vẫn đang phát ra tiếng hát của một nhóm nhạc nữ mà tâm trí lại không ngừng vang lên những giai điệu quen thuộc của "đâu là quá khứ", cảm giác sau từng ấy thời gian qua đi, bài hát ấy lại ám ảnh tâm can hệt như mùa thu năm trước ở trong phòng âm nhạc của câu lạc bộ nghệ thuật, lần đầu tiên nghe Chanyeol chơi bản nhạc không lời đã xúc động tới khóe mắt cay sè.

Lúc này đã là chiều muộn, sân trường cũng vãn người qua lại, chỉ còn vài ba đàn anh khóa trên đang đi dạo gần khu vực ký túc xá, có thể là tản bộ nói chuyện phiếm, cũng có thể đang trên đường tới nhà ăn cho kịp bữa tối.

Baekhyun ngó nghiêng một hồi vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc của Chanyeol, trong lòng bắt đầu lo lắng vẩn vơ, chẳng biết người kia có việc gì phải giải quyết mà ở lại lớp lâu đến vậy. Sốt ruột từ trên ghế đá đứng lên, đi lại một hồi quanh gốc cây, chân giẫm lên những chiếc lá khô, khẽ mở miệng lẩm nhẩm đếm xem hôm nay đã rụng thêm bao nhiêu chiếc lá rồi.

Nhưng mà cho đến khi đếm được toàn bộ số lá khô trên nền đất vẫn không thấy Chanyeol xuất hiện, còn đang không biết nên làm thế nào chân đã hoạt động trước cả suy nghĩ, xoay người chạy vào trường tìm lớp học của Chanyeol.

Chẳng ngờ cậu ấy cũng không có ở trong lớp, Baekhyun hoang mang đứng trong lớp học không một bóng người, vừa thở hổn hển vừa đem điện thoại từ trong balo ra gọi cho cậu ấy. Điện thoại đổ chuông rất lâu nhưng không có người bắt máy, trong lòng đã hơi lo sợ, vừa nhấn gọi Chanyeol một lần nữa vừa nhấc chân chạy thật nhanh tới khu vực để xe. Lần này điện thoại của cậu ấy không đổ chuông nữa, hình như bên kia đã tắt máy rồi, ngay cả xe đạp của Chanyeol cũng không còn ở khu vực để xe. Lẽ nào cậu ấy đi về trước rồi chăng?

Nghĩ tới đây lại tự lắc đầu phủ nhận, bởi vì Chanyeol vốn không phải là người vô tâm như vậy. Cậu ấy đã nói sẽ chờ cậu cùng về thì nhất định sẽ làm được, hơn nữa nếu có chuyện phải về trước cậu ấy sẽ nhắn tin cho Baekhyun nói cậu về trước.

Baekhyun càng suy nghĩ càng rối loạn, chỉ sợ nếu mình bỏ về nhà đến khi Chanyeol quay lại tìm sẽ lo lắng. Giữa đông mà mồ hôi đổ ra như mưa, nửa muốn ở yên một chỗ đợi Chanyeol, nửa muốn chạy đi tìm cậu ấy. Lưỡng lự đến cả giờ đồng hồ, cho tới khi chuông điện thoại trên tay chợt reo, báo có cuộc gọi đến.

Baekhyun vốn nghĩ Chanyeol gọi đến nói cậu ấy bận chút việc, sẽ qua đón cậu ngay thôi, nhưng hóa ra người gọi đến lại là mẹ cậu. Trong một thoáng ngạc nhiên mới nghĩ ra được, có lẽ đã muộn rồi mà cậu chưa về nhà nên mẹ mới lo lắng gọi tới. Vội vã nhấc điện thoại, còn đang muốn giải thích một chút, đầu dây bên kia đã truyền tới giọng nói phảng phất nỗi hoang mang của mẹ:

- Baekhyun, con có nhiều đồ đạc không? Nếu nhiều thì về nhà sớm một chút, dọn đồ đạc chúng ta phải chuyển nhà rồi.

Baekhyun sững người, cảm giác hai bên tai như ù đi, muốn hỏi rất nhiều nhưng đột nhiên chẳng thể nói gì.

- Mẹ cũng không rõ lắm - mẹ cậu đầu dây bên kia nặng nề nói - nhưng căn nhà này từ trước là do công ty ba con thuê cho nhân viên, hôm nay ở công ty, ba con chỉ phạm một lỗi nhỏ, không ngờ họ lại ra quyết định đuổi việc. Sau đó còn đòi lại căn nhà. Thực sự rất vô lý ...

Đâu là quá khứ? [Chanbaek]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ