Phần 2.5

149 19 10
                                    


Ta có cảm giác mình đã ngủ rất lâu rồi. Liệu những giọt nước rơi kia có thực tượng trưng cho năm tháng ta ở đây không? Ta không biết, chỉ là, cảm tưởng như đã hàng trăm năm, hàng nghìn năm trôi qua vậy.

Bóng tối miên man sẽ nuốt trọn ta, ta có thể làm gì đây?

Ta chẳng có gì. Đôi khi, ta gắng gượng mở mắt. Bốn bề phủ một màu cát trắng, bầu trời vẫn thế, xám xịt mờ ảo, mỗi lần như vậy ta lại thầm tự nhủ, rốt cuộc ta đang ở đâu?

Ta không nhớ nổi nơi này. Tại sao ta lại ở đây? Tại sao tay chân ta lại bị giam cầm? Tại sao ta lại đánh mất tự do trân quý của ta?

Ta đã chẳng còn hồi ức. Ta không chết, nhưng đang sống không bằng chết, ta nghĩ thế. Còn điều gì đáng buồn hơn cứ vật vờ cô liêu trên một mảnh đất hoang vu quạnh vắng? Không, hẳn là không có ai đáng thương hơn ta.

Ta từng thử đếm tiếng giọt nước rơi kia, song đếm mãi, đếm mãi, đếm nhiều đến mức ta quên luôn đã đếm tới giọt thứ bao nhiêu. Trái tim ta ngày càng bình ổn, nó quen với cơn đau như một người bệnh nhờn thuốc, dạo gần đây ta thậm chí còn giật mình thử cửa quậy xem liệu mình đã chết thiếp đi giữa cơn mê man hay chưa.

Ta có người thân hay không? Hay ít nhất là một người để ta có thể nhớ về? Người ta hận, người ta yêu, người ta quý, người ta ghét, ta thực sự không có ai sao? Không thể đâu, ai sinh ra cũng không hề đơn độc. Ai sinh ra cũng có gia đình.

Ta lại đánh mất gia đình của ta. 

Ta lãng quên bọn họ, vì vậy nên ta thống khổ.

Tiếng những giọt nước rơi như muốn ép ta phát điên. Nó tựa hồ muốn nhắc nhở ta, rằng ta đã bỏ lỡ bao niên kỉ trên trần thế. 

Mỗi năm, mỗi khoảnh khắc như một chiếc đồng hồ chảy ngược, rút ngắn khoảng cách giữa ta và những người đang đợi ta. 

Ta không muốn bọn họ ngừng chờ đợi. Ta không muốn bị bỏ rơi lại đây một mình.

Nhưng ta có thể làm gì đây, tay chân ta xiềng xích, trí não ta mệt nhoài. Ngọn lửa kia, dù bùng cháy mạnh mẽ cỡ nào, nếu không được tiếp thêm củi, nó vẫn sẽ tàn lụi.

Ta, cũng sẽ tàn lụi theo nó chứ?


"Này."


Chợt có ai đó đứng trước mặt ta, bóng người đó hắt lên đôi mắt, khiến bóng tối như đột ngột chuyển động.

"Sao ngươi lại ở đây?" Người kia hỏi.

Thanh âm nọ như một chiếc dằm găm vào tim ta, khiến ta bức bối đến khó thở. Tại sao? Đây rõ ràng là lần đầu tiên ta nghe thấy thanh âm đó, cũng là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm có người nào khác ngoài ta xuất hiện nơi đây, tại sao ta vẫn thấy nhức nhối đầy thương xót như vậy?

Ta có quen ngươi không?

Ta mấp máy môi, mắt chậm rãi mở. Ta muốn thấy người nọ - sự tồn tại duy nhất trong thế giới trống rỗng của ta.

[BHTT][Đang Viết] Cố Sự Hoa và Nàng.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ