"Tôi mặt dày sao? Em dám nói như vậy với tôi sao?".
" Ờ, rồi sao".
Anh nắm lấy tay tôi kìm chặt, đau nha, anh ta thực như một con ác quỷ hút máu thật, ở cạnh anh ta chẳng khác nào chơi đùa với hổ cả.
Uy Vũ bước đến làm tôi cũng dịu đi, không gây sự với đồ điên này nữa. Tôi tính chạy lại chỗ Uy Vũ thì bị Trác Hàn kéo lại để tôi ở sau lưng. Kiểu như giấu đi vậy á! Anh ta vừa nắm chặt tay tôi vừa nghiêm nghị nhìn Uy Vũ mà đổi giọng :
"Có chuyện gì?".
"Công ty J.A.W đang ở sau lưng ta kí kết hợp đồng với công ty Đan Dương".
Anh ta chỉ nhếch môi...
" Hãy để cho chúng được tự do một chút, đừng vội chơi đùa, tôi còn muốn xem kịch hay nữa mà".
Nghe anh ta nói chuyện hống hách thật! Chẳng xem ai ra gì cả, người đâu mà ác độc thế. Sở thích của các tập đoàn lớn là thu gom các công ty nhỏ lại để chơi đùa! Tâm Di tôi thừa biết nha. Hứ.
"Trác Hàn?".
" Gì?".
"Anh có thể bỏ tay Tâm Di ra không? Cô ấy đang đau kìa".
Ôi Uy Vũ đẹp trai của tôi vẫn là nhất, dù thế nào anh ấy cũng sẽ bảo vệ tôi mà.
" Lui đi, không phải chuyện của cậu".
"Được rồi".
Bóng Uy Vũ lùi dần về phía xa, tôi í ới nhưng chạm phải cái bản mặt của Trác Hàn thì hết muốn mở miệng rồi.
" Cô khoa gì?".
"Là sao?".
" Cô học ngành gì?".
"Tôi học ngành ngoại thương, cũng có liên thông bên kinh tế học, có chuyện gì sao?".
" Có muốn vào tập toàn của tôi làm việc không?".
Anh ta từ khi nào tốt với tôi vậy, thiên à! Hôm nay chắc trời mưa to nha.
"Tại....tại sao anh muốn tôi vào đó?".
" Trả nợ".
"Nợ? Hả ....nợ gì?".
" Cô còn nhớ tập tài liệu cô nhặt được ở con hẽm lần đầu chúng ta gặp mặt không? Ngay tại đó tôi đã cứu cô".
"Nhớ! Thì sao?".
" Tập tài liệu đó là bản dự án cực kì quan trọng của tập đoàn tôi kí kết với nước ngoài, cô biết mình đã làm gì với cái thứ cực kì....cực kì quan trọng đó không?".
Nhìn vẻ mặt anh ta thì tôi cũng đoán ra được phần nào rồi, bỗng dưng cái hình ảnh ngày hôm đó, một ngày mưa hiện về trước mắt tôi, tôi còn nhớ mình đã phải vất vả lắm mới lết về nhà nhưng cái thứ trên tay tôi là tập tài liệu đó! Vâng! Chính nó, hình như bị ướt và nhũn cả ra rồi.
Giờ tôi mới thực hoảng sợ nha, vẻ mặt anh ta sắp nuốt sống tôi rồi. Hèn gì, anh ta mới đem tôi về nhà anh ta. Xong đời tôi thật rồi, ngu mà tỏ ra nguy hiểm.
"Sao? Nhớ rồi chứ?".
" Hiha, anh tha cho tôi ....tôi...".
Anh ta đập một cái thật mạnh lên tường, tôi nghe như động đất tâm chấn 3,6 độ rít te sắp ập đến rồi, tim tôi đập không cần kiểm soát, loạn nhịp... Vả cả chục lít mồ hôi, run người với tên hâm này quá.
![](https://img.wattpad.com/cover/117006507-288-k551353.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Đừng gọi sếp tổng, hãy gọi chồng yêu!
RandomThử đập đầu vào đá để suy nghĩ lại quá khứ ngày hôm qua, nếu lỡ mất trí nhớ thật thì hãy ngủ yên trong giấc mơ ngày nào ấy, đừng để thực tại và tương lai cướp đi nụ cười. Lãnh nhạt và tàn khốc. Cạn nước miếng :>. Tác giả: Bụt cute Thể loại: Gián chu...