Lạnh, lạnh và lạnh, từng làn gió buồn buồn thổi qua làm lạnh cả sống lưng. Cô ngồi moi cát, moi đã xong chán, không biết làm gì cả. Cô mà gọi cho anh thì mất cả danh dự anh hùng, cô thà ngủ bụi chứ ứ gọi đâu.
Cái điện thoại bên vệ đường chả hiểu từ đâu ngoi lên reng reng, thì ra là cô làm rơi lúc đón xe. Ánh mắt ấy như rực lửa, với tốc độ trên cả ánh sáng, cô bay tới và chụp ngay đến chiếc điện thoại, ngỡ là trời thương, ai ngờ trời cũng ghét, pingo....hết pin. Ừm, thì ra tiếng chuông đó là thông báo hết pin, có ai mà xúi quẩy như cô không.
Trác Hàn kí gấp vài tập hồ sơ còn sót lại trên bàn, cả ngày anh chỉ biết có công việc, họp hành liên tục, chả bù cho cô thảnh thơi nghỉ mát bên bờ biển cùng ánh hoàng hôn lãng mạn, đàn nghiêu, sò vương nắp ngủ say. Nghe mà sướng cả lỗ tai, cơ mà chỉ người trong cuộc mới hiểu.
Hạ Mỹ cùng Giai Giai đi kiểm tra phòng sau cuối giờ làm, bởi lẽ bác bảo vệ dễ thương đang bận đi tán gái. Kiểm tra mọi thứ đâu vào đó, cũng xem luôn các phòng còn lại, xong việc hai nàng tám chuyện đi xuống tầng lầu, nhưng khi đi qua phòng xếp, họ thấy ngờ ngợ hình như bỏ xót thứ gì, khi quay lại thì một ánh đèn bên phòng sếp vẫn đang sáng, họ nhủ nhau mò vào xem thử, bắt gặp được dáng vẻ cực kì đẹp trai ấy đang say mê làm việc, hai nàng chợt hết muốn rời đi.
"Sếp ơi!" - Quách Giai Giai lên tiếng.
Anh nhìn ra cửa thì thấy hai nhân viên đang thập thò hỏi...
"Chuyện gì? Các cô không làm việc mà còn tụ tập tám chuyện sao?".
Giai Giai vội chỉ tay lên đồng hồ, mặt đỏ hơn trái ớt chín, ấp úng nói :
" Quá giờ rồi sếp ơi".
"Sếp phải khen tụi em làm việc chăm chỉ chứ?" - Hạ Mỹ phân trần.
Anh ngó nhìn đồng hồ thì đúng thực đã trễ, ánh đèn hai bên đường đã bật sáng cả rồi, thả lõng người, anh thở một hơi dài rồi xua tay bảo họ về đi.
Còn một mình ngó ra từng khe cửa sổ, phong cảnh về đêm từ trên cao nhìn xuống đúng là không tệ.
Tiếng chuông điện thoại dồn dập, anh quơ tay cầm điện thoại nghe luôn....
"Alo! Ai vậy?".
" Là cô, mẹ của Tâm Di"
"Dạ, con chưa xem tên nên không biết, con xin lỗi, mà có chuyện gì không cô?".
" Bình thường công ty con làm về trễ lắm sao?".
"Không hẳn, mà giờ này thì mọi người đều đã về hết rồi".
" À, vậy Tâm Di về với con sao?".
"Không, cô ấy tan làm từ trưa, chiều nay cũng không thấy đến, con tưởng cô ấy mệt nên nghỉ ở nhà chứ?".
" Không có, cô không gặp nó, con quen ai bạn nó thì liên lạc giúp cô, tự dưng cô thấy lo lắng quá".
"Dạ".
Túm lấy cái áo khoác sang trọng, anh nhanh chóng rời khỏi toà nhà, tìm cô ư? Chỉ như mò cua đáy biển, à mà cô trên bờ chứ chưa mò xuống đáy.
![](https://img.wattpad.com/cover/117006507-288-k551353.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Đừng gọi sếp tổng, hãy gọi chồng yêu!
RandomThử đập đầu vào đá để suy nghĩ lại quá khứ ngày hôm qua, nếu lỡ mất trí nhớ thật thì hãy ngủ yên trong giấc mơ ngày nào ấy, đừng để thực tại và tương lai cướp đi nụ cười. Lãnh nhạt và tàn khốc. Cạn nước miếng :>. Tác giả: Bụt cute Thể loại: Gián chu...