Thang máy mở ra in ngay vào cái bản mặt con nai của tôi là một top người màu mè kinh khủng. Bởi sao tôi nói họ màu mè vì trên người bọn họ bạn muốn tìm màu gì cũng có. Lấp lánh nhể?.
Tôi thong thả bước vào mà không quên cúi đầu hành lễ các đại quan nằm vùng. Họ nhìn thấy tôi, ừ thì cũng cười, xong họ làm tôi choáng váng bởi một câu :
"Lao công, cô quét tầng mấy để tôi bấm".
Tôi mở tròn con mắt ra ngỡ ngàng, trên người tôi hẳn phát ra cái gì đó tồi tệ lắm mới bảo tôi là lao công. Tôi cười rồi mặt ngại ngùng, giờ này có sọt rác lộn là cái hố thì tôi chui ngay xuống cho đỡ mất mặt. Thì ra họ thấy phong cách ăn mặc của tôi quá tệ đây mà. Cũng phải, tôi của cái thời đi học ấy, trên người lúc nào cũng rách te tua tơi tả, nổi tiếng trong trường là chị đại cơ mà!. Hiển nhiên, mặc cái gì cũng phải trông sao đầu gấu, mạnh mẽ thì tôi mới xơi, chứ kiểu thục nữ mặc váy ăn vào chắc ngẹn xương mất. Là vậy đấy, mà tướng đi của tôi cũng Sumô lắm cơ.
Tôi khi lớn mặc dù vẫn biết là ngại đấy nhưng chẳng biết làm sao, cái tật khó bỏ ấy mà. Tôi nhẹ nhàng kéo gọn lọn tóc đang rơi lất phất che chắn tầm nhìn, để rồi nở một nụ cười thật tươi.
Họ cũng có chú ý đến tôi đâu, chắc hẳn họ chê tôi đây mà. Tôi sụ mặt xuống, thì bỗng dưng ngóng tai nghe câu chuyện từ họ...
Tại không biết tên thay vì xưng hô tôi sẽ tóm tắt bằng màu áo.
" Tôi nghe đâu sếp mình có bạn gái đấy" - Cô áo xanh nói.
"Bậy à nha, hôm qua tôi còn thấy sếp có lịch hẹn đi xem mắt mà" - Chị áo hồng chen ngang.
"Các cô đều bịa đặt cả, tôi đây quen thân với thư kí Uy Vũ, nghe đâu sếp mình vẫn trai tân chưa vợ các bà ạ" - Chị áo nâu lên tiếng.
Thấy anh áo đen đứng ngẩn ngơ thì mấy chị chen mỏ vào hỏi...
"Đàm Thanh Quân, lại biểu".
" Này, tôi đâu phải thú đâu, làm mất mặt tôi" - Anh nhíu mày.
"Tao còn lạ gì mày, thằng xách dép cho tao năm lớp mầm, có lại không thì bảo".
Anh ta mặc dù càm nhàm không thôi, nhưng cũng sát sàn sạt tới chỗ chị ta mà tỏ vẻ lấm la lấm lét.
" Này, khẽ thôi, để mọi người biết chuyện này sao tôi còn mặt mũi nữa chứ?".
"Vậy thì ngoan, lo nghe lời đi có phải tốt không!".
" Biết rồi! Có chuyện gì không?".
"Sếp có hotgirl nào nắm váy chưa?".
Chị ta làm tôi bật cười thầm trong lòng mà không dám biểu lộ ra ngoài, nghĩ sao trai mà mặc váy nhể, cứ như bẻ cong cái thầm kín ấy.
" Chưa"- Anh trả lời.
"Chắc chứ?" - Chị áo xanh vỗ vai.
" Không"- Anh vuốt mồ hôi nhọc nhằn nói.
[ ..Rầm..]
Một thân hình lực lưỡng như anh ta mà cũng bị cái chị gì ấy vật một phát rõ đau, ôm cái ấy mà lê mà lết. Tội quá đi, cái công ty này thật quái dị. Tôi bắt đầu lạnh toát cả mồ hôi, thì tiếng chuông thang máy mở ra...như ông trời thấu hiểu lòng tôi, nó cứu tôi rồi.
![](https://img.wattpad.com/cover/117006507-288-k551353.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Đừng gọi sếp tổng, hãy gọi chồng yêu!
RandomThử đập đầu vào đá để suy nghĩ lại quá khứ ngày hôm qua, nếu lỡ mất trí nhớ thật thì hãy ngủ yên trong giấc mơ ngày nào ấy, đừng để thực tại và tương lai cướp đi nụ cười. Lãnh nhạt và tàn khốc. Cạn nước miếng :>. Tác giả: Bụt cute Thể loại: Gián chu...