24.3. [MinKyun] Sweet Bus.

460 40 24
                                    

Changkyun không rõ lắm những cảm xúc của mình, khi anh gặp cậu trên xe bus, cùng cậu đến trường, cùng ăn trưa, cùng học ở thư viện... Chỉ là cậu có chút mong chờ, và bối rối khi ánh mắt cả hai chạm nhau quá lâu. Changkyun càng phát ngượng khi thấy khóe môi anh nhếch lên, trái tim cậu loạn nhịp vì nụ cười đó, một lần nữa. Tại sao anh cười? Anh đang vui chuyện gì? Có phải anh đang cười nhạo cậu không?

Bây giờ cả hai đang cùng ngồi với nhau ở thư viện. Anh ở phía đối diện cậu. Ánh mắt Changkyun chiêm ngưỡng thần thái toát ra từ khuôn mặt như tạc tượng, vô cùng đẹp đẽ và hoàn mỹ, những ngón tay thon dài cầm và lật từng trang sách, nhẹ nhàng và tao nhã. Changkyun cắn môi. Sao lại có người như anh cơ chứ? Cậu phải ăn ngủ ra làm sao khi hình bóng anh cứ chạy loạn trong tâm trí như vậy?

"Em còn nhìn nữa là anh ăn không tiêu đấy."

Hả? Changkyun trố mắt nhìn.

Anh vừa bảo cái gì cơ? Ăn không tiêu? Trời đất ơi... Như thế này có phải ngượng lắm không khi ngắm trai âm thầm mà còn bị trai nhắc nhở? Xấu hổ quá đi thôi... Changkyun chun mũi, giấu mặt sau cuốn sách dựng đứng, trong đầu chạy loạn những câu hỏi. Sao anh lại nói như vậy? Ngượng chết mất! Anh biết cậu mê trai mất rồi. Trước nay Changkyun đâu có vậy... Phản ứng này chỉ sinh ra với anh thôi thì biết làm thế nào? Làm thế nào đây?

Minhyuk nhìn cậu không dám ngẩng mặt, giả vờ chăm chú đọc sách mà hai gò má thoáng hồng làm anh vui vẻ không thôi. Ý cười vui vẻ lan tràn nơi ánh mắt, chỉ là muốn trêu đùa cậu một chút thôi mà đã không chịu được thế này...

Cả hai tiếp tục chú tâm vào cuốn sách của mình, Changkyun đằng hắng giọng, khẽ khàng ngồi nhích sang bên cạnh một chút, ngồi chính diện anh như thế, cảm giác rất khó tả. Rồi câu chữ sẽ chỉ nhảy nhót trên trang sách và chạy loạn loanh quanh đầu cậu mà không thấm tháp được chút nào. Trái tim à, xin đừng rộn ràng như vậy nữa!

~~~

Anh và cậu trở nên thân thiết. Tuy thời gian không được lâu, nhưng cả hai đều cảm thấy như đã thân quen với nhau từ rất lâu rồi. Changkyun đối với cảm xúc của mình, ban đầu còn không thành thật mà phủ nhận, nhưng mỗi lần nhìn vào đôi mắt anh, chìm đắm trong sự ngọt ngào của nụ cười tỏa rạng, rung động vì sự tốt bụng của anh, là lúc Changkyun biết, trái tim cậu không còn nghe theo sự điều khiển của lý trí nữa rồi.

Đến chết mất thôi... Làm sao có thể kiềm lại thứ tình cảm này? Anh sẽ không kì thị hay chán ghét cậu chứ? Dù sao Changkyun cũng chưa bao giờ có cảm xúc mãnh liệt với một ai như vậy. Nó lạ. Nó mới mẻ. Nó khiến cậu ngạc nhiên, bồi hồi, rạo rực.

Changkyun nghĩ rằng anh biết, mà cũng có thể không.

Hai bàn tay chạm nhẹ vào nhau mỗi lần anh và cậu sánh vai trên đường đến trường, điều đó cũng có thể khiến Changkyun cảm thấy ngượng ngùng làm sao. Cậu rụt tay lại, đưa lên vuốt lấy mái tóc nâu tháo nếp vì gió, nhưng đâu đó trong thâm tâm, lại mong muốn được anh nắm lấy, đan vào những ngón tay thon dài kia cảm xúc tình đầu mới chớm.

Nhưng rồi, Minhyuk chưa bao giờ đi quá những gì mà Changkyun mong đợi như một lần đan tay. Anh chỉ quàng vai cậu nhẹ nhàng lúc đi chung một chiếc ô, đóng cửa sổ xe bus khi gió quá lớn, để cậu kê đầu lên vai anh, cùng cậu đi học, đi ăn, về nhà... Nhưng Minhyuk có biết, những gì anh làm khiến Changkyun càng khó có thể đè nén tình cảm ngày một lớn dần. Có khi nào, có khi nào anh biết không?

[Monsta X] [AllKyun] Catch That KittenNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ