Chương 84: Túi hương

7.5K 257 9
                                    

Âm thanh Nhàn Phi phân phó tuy không lớn, nhưng lại khiến mọi người không khỏi ngẩn ra: Mang mèo đến? Nhàn Phi đã nhìn thấy cái gì?

Vì vậy ra khỏi Trường Thu cung, không có ai ngoài một người đến Thuần Thú tư, một người đi Thành Thư điện. Bẩm báo như thế nào, trong lòng hắn tự có chừng mực.

Trong Trường Thu cung, y nữ rất nhanh liền đến, thấy miệng vết thương trên tay Chiết Chi cũng có chút sững sờ. Trong cung có cung nữ hoạn quan bị thường, điều đầu tiên nghĩ đến tất nhiên là bị phạt. Vì vậy y nữ kia tránh không được dò xét sắc mặt Tô Dư, Tô Dư hiểu ý, bình đạm đáp:" Do chồn tuyết không cẩn thận cào trúng, cần phải dốc lòng chữa trị, đừng để lưu sẹo."

Y nữ lúc này mới yên tâm lĩnh mệnh, cúi đầu, "Dạ" 1 tiếng rồi nhẹ nhàng xử lý miệng vết thương của Chiết Chi.

Cá Bột cùng Phi Ngư đều ở một bên giương mắt nhìn. Bọn họ không hiểu đã làm chuyện gì sai, người khác lại ngại đụng đến thể diện của Tô Dư cùng hòang đế, cuối cùng cũng không bế bọn họ đi.

Giai Du Phu Nhân vẫn nhẹ nhíu mày, nhìn khuôn mặt lo lắng của Tô Dư, đáy lòng có chút bất an không rõ.

Thời điểm hoàng đế vào điện, nhìn thấy chính là một đám tần phi đều ngồi im lặng. Một Tiêu Phòng điện lớn như vậy, lại không có gì ngoài âm thanh hút khí nhẹ của Chiết Chi khi bị y nữ đụng vào vết thương, ngoài ra không còn nghe thấy gì nữa.

Khựng lại ở cửa trong nháy mắt, ánh mắt hoàng dừng lại trên thân ảnh đang quay người về phía mình:" A Dư?"

Âm thanh tuy nhẹ nhưng lại đầy lo lắng, Tô Dư liền quay người lại, cũng khiến mọi người trong điện ngẩng đầu nhìn sang, tiện đà chắp tay hành lễ:" Bệ hạ thánh an."

"Thương thế của ngươi sao rồi?"_ Hoàng đế vừa đỡ, vừa khẽ gọi nàng, nghiêm túc quan sát một phen, thấy nàng không bị thương chỗ nào, thần sắc mới bình thường lại.

"Thần thiếp...thần thiếp không bik thương."_ Tô Dư có chút mờ mịt ngẩng đầu nhìn hắn, tựa hồ không hiểu vì sao hắn lại hỏi như vậy. Ngừng lại một chút, mới tiếp tục giải thích _" Là Chiết Chi bị thương..."

Ánh mắt dời về phía hoạn quan đi bẩm chuyện, ngữ điệu có vài phần trách cứ nói:" Ai nói bản cung bị thương? Không duyên cớ khiến bệ hạ lo lắng."

Hoạn quan vội vàng quỳ xuống đất tạ tội:" Bệ hạ tha tội, Chiêu Nghi nương nương tha tội. Thần nhất thời cuống cuồng không nói rõ...vừa vào liền nói chồn tuyết đả thương người..."

Cũng không thể trách được hắn, hoàng đế đành miễn lễ cho mọi người, liếc mắt sang Chiết Chi, hỏi:" Bị thương chỗ nào?"

"Nô tỳ..."_ Chiết Chi hạ tay xuống, giấu vào tay áo, nhất thời không dám trả lời. Nhàn Phi nhẹ thở dài một tiếng, đi lên phía trước vén tay áo nàng lên. Vài vết máu đỏ hiện lên trước mắt, hoàng đế không khỏi cả kinh, lại nghe Nhàn Phi nói:" Cũng may không đả thương mặt, lại không phải đả thương Chiêu Nghi, nếu không, chỉ sợ..."

Sau đó liền không nói nữa, nặng nhẹ trong đó mọi người tự nhiên hiểu rõ.

Nhất thời xung quanh đều trệ lại, thật lâu sau hoàng đế mới thở dài nói:" Người đâu, đem hai con chồn kia đến Thuần Thú tư..."

[EDIT] Trọng sinh chi khí hậu quật khởi_Lệ TiêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ