Jimin quay trở về khách sạn là buổi chiều hôm đó, cả người nồng nặc mùi rượu, chiếc áo sơ mi trắng bẩn đi rất nhiều, dáng vẻ xốc xếch chưa từng thấy."Jimin, tại sao anh lại uống nhiều như vậy?"- Hanmin đang thu dọn hành lý, thấy Jimin trở về với bộ dạng này, nhanh chóng tiến lại đỡ anh.
Jimin lườm cô ta, sau đó hất bàn tay đang chống đỡ mình ra khỏi, người anh sắp ngã nhào nhưng vẫn không chịu thua.
"Cô tránh ra! Đừng đụng vào tôi!" - anh nói.
Bàn tay Hanmin dừng lại giữa không khí, cô run rẩy, lặng lẽ nhìn anh. Khi thấy anh đã nằm lăn ra trên giường, cô đi xuống bếp, nấu một ít canh giải rượu, sau đó bưng lên, định đỡ Jimin ngồi dậy.
"Anh mau uống một ít canh giải rượu đi..."
Jimin cảm nhận được hơi ấm, nắm lấy bàn tay của cô, sau đó kéo cô vào trong lòng mình, bát canh dường như sắp rơi ra.
"T/b à, em đừng như vậy nữa... anh...anh xin lỗi.." - giọng Jimin run rẩy, khóe mắt anh có hai giọt nước.
Người ta thường nói, đàn ông chỉ khóc vì người phụ nữ mình yêu nhất mà thôi!
"T/b à, em tha thứ cho anh có được không?"
Hanmin giờ phút này... thật yếu đuối, cô chỉ muốn tham lam một tí xíu hơi ấm cuối cùng của người đàn ông này...
Hai tay cô giơ lên, ôm lấy lưng anh, khẽ vuốt nhè nhẹ.
"T/b à, anh yêu em..."- sau đó người con trai say không biết trời trăng mây gió gì nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Hanmin đứng dậy, hít một hơi thật sâu để làm lòng mình bình tĩnh lại, sau đó xách hành lý đã thu dọn, đánh thức con gái của mình đang ngủ say.
"Mẹ, chúng ta về nhà trước sao? Không đợi ba ạ?" - Jieun hỏi cô.
"Ừ.."
Cũng tại hôm đó, ngay bờ biển phía nam Daegu, Hanmin cô nhìn thấy bóng dáng một người con gái lặng lẽ nhìn ra biển, ánh mắt xa xăm, không rõ phương hướng.
Cô gái ấy mặc một bộ váy trắng, tóc khá dài, theo thời gian, gương mặt trẻ con năm nào không còn nữa, mà thay vào đó là vẻ u buồn.
"Park T/b!" - Hanmin gọi.
Tôi giật mình, quay ra phía sau, thì thấy cô ta...
Tại sao cô ta lại ở đây? Cô ta kiếm tôi để làm gì?
Chẳng lẽ để đánh ghen sao?
"Tôi có chuyện muốn nói với cô..." - Hanmin nhìn thấy cái nhíu mày của tôi, cô ấy lại tiếp tục giải thích - "Là chuyện về Jimin..."
Khi nghe tên anh ấy, tôi thẩn thờ, sau đó chúng tôi vào một quán cà phê nhỏ gần đó.
"Có chuyện gì sao? Không phải hai người đang rất hạnh phúc sao?" - tôi hỏi, tỏ vẻ lơ đãng.
Hanmin đột nhiên đứng lên, sau đó quỵ hai chân xuống. Tôi ngạc nhiên nhìn hành động của cô ta, may mà trong quán khá ít người, nên không ai chú ý đến chúng tôi.
![](https://img.wattpad.com/cover/116169201-288-k317688.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
《 anh trai 》
Fanfictại sao anh ấy lại ghét tôi như vậy? vì tôi không phải em ruột của anh ấy sao? hay là vì tôi luôn miệng gọi anh ấy là "anh hai"?